Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 483 :

Ngày đăng: 07:12 19/04/20


Hôm nay Trịnh Hòa dự định tổng vệ sinh cùng Bạch tiên sinh.



Mới ngủ dậy, Bạch tiên sinh vừa ngáp vừa bước ra khỏi phòng ngủ thì thấy hai trái trứng tình yêu trên đĩa. Đang định ôm Trịnh Hòa thân thiết một hồi thì thấy cậu bưng một bát vằn thắn tinh xảo, một ***g bánh bao, rồi trà và bánh tráng miệng.



Bạch tiên sinh: “…”



Trịnh Hòa tươi cười như hoa, nói: “Chào buổi sáng, ông qua ăn cơm đi.”



Bạch tiên sinh ngồi xuống ghế, trong lòng có chút thấp thỏm, chủ yếu là do cuộc sống bình thường của họ đáng lẽ là thế này:



Hồi tưởng:



Bạch tiên sinh nhàn nhã bước ra khỏi phòng ngủ, có lẽ trên mặt còn đọng nước hoặc bọt kem đánh răng. Sau đó Trịnh Hòa bưng cháo đặt lên bàn, rồi chống nạnh răn dạy: “Chẳng nhẽ ông không soi lại mặt rồi mới đi ra ngoài được à? Sáng nào cũng dậy muộn, bác sĩ dặn ông phải chạy bộ sớm mà, ông quên rồi hả? Em thấy ông càng ngày càng lười, nhất nhật chi kế tại vu thần, ông sao có thể lãn công như vậy? Mấy hôm nay còn không ăn ngon miệng, aiz, em lo lắm đó, ông biết không?”



Sắc mặt Bạch tiên sinh không chút thay đổi: “Thế mai em gọi tôi dậy sớm nhé.”



Mặt Trịnh Hòa đỏ lên, cậu ngượng ngùng đáp: “Em thấy ông đang ngủ ngon, nên không nỡ…..”



Bạch tiên sinh: bảo bối nhà tôi đối xử với tôi thực tốt, bảo bối mau qua đây cho tôi hôn một cái, đừng né, mau qua đây, qua đây…..



Đương nhiên, mấy lời đó chỉ là thể hiện qua ánh mắt mà thôi.



Bạch tiên sinh uống một ngụm canh, nhìn Trịnh Hòa bưng bát chuẩn bị ăn cơm, thấy dường như cậu không có gì muốn nói với mình liền mở miệng hỏi: “Bảo bối, em không định nói gì với tôi sao?”



“Nói gì cơ?” Trịnh Hòa chớp chớp mắt.



“Chính là….” Bạch tiên sinh nghĩ nghĩ, không biết mình nên nói thế nào, Trịnh Hòa nghĩ gì mỗi ngày, ông cũng chịu, chỉ mường tượng đoán ra, việc Trịnh Hòa sắp nói chắc chắn mình sẽ không đồng ý, vậy nên bữa sáng thịnh soạn này là để lấy lòng, nghĩ đến đó, Bạch tiên sinh cầm thìa chuẩn bị ăn.



Dù yêu cầu của Trịnh Hòa có quá đáng thế nào thì cũng phải ăn xong đã, nhỡ đâu Trịnh Hòa giận lên lại tịch thu mất bữa sáng thì không biết ông sẽ phải nhịn đói đến khi nào.



Hai kẻ lòng dạ khó lường (?) cùng nhau hưởng thụ bữa sáng ngon lành, Trịnh Hòa bỏ bát đũa vào máy rửa bát, nói: “Bạch tiên sinh, ông có biết hôm nay là ngày gì không?”



Bạch tiên sinh nghĩ một lúc, hỏi: “Giáng sinh?”



Trịnh Hòa đỡ trán: “Sao ông không bảo là năm mới?”



“Năm mới nha…” Bạch tiên sinh nở một nụ cười có vẻ hoảng hốt: “Thời gian trôi qua nhanh thật.”
Trịnh Hòa lau mặt: “Chập mạch.”



“Bảo bối, em đáng yêu quá.” Bạch tiên sinh cười mà bong bóng hồng phấp với, thiên sứ lộ mông bay qua bay lại.



“Bạch tiên sinh, ông ‘muốn’ đúng không?” Trịnh Hòa cảm thấy mình nhìn thấy thiên đường, tiếc rằng cánh thiên sứ màu đen. Sau khi tỉnh táo lại, cậu hỏi như thế.



Không biết Bạch tiên sinh nghĩ tới điều gì, vẻ mặt ông trở nên có chút ‘lả lơi’, ông ngồi xuống ghé, vắt chéo chân, gật đầu rồi một tay chống cằm, hỏi: “Thế nên?”



“Vào WC tự giải quyết đi.” Trịnh Hòa che mặt, mắt cậu đau quá, cái tuyệt kỹ không cần dạy mà biết này của Bạch tiên sinh đúng là quá lợi hại: “Để em một mình làm việc nhà đi.” Nói xong rồi, cậu đóng rầm cửa lại, không thèm ngoái lại nhìn.



Bạch tiên sinh há hốc mồm, ông đã tỏ ý rõ ràng vậy rồi mà bảo bối còn muốn đi. Ông lắc đầu, cười, cảm thấy, chắc do mình cưng chiều em ấy quá đây mà, ông lấy chìa khóa dự phòng từ két ra để mở cửa.



Trịnh Hòa đang chổng mông lên lấy sách, thấy Bạch tiên sinh nghênh ngang đi tới thì giật mình hoảng sợ, sau rồi bình tĩnh lại: “Ông vào bằng cách nào?”



“Em đoán xem.” Bạch tiên sinh cười dịu dàng, vỗ mông Trịnh Hòa một cái.



“Không đoán được.” Trịnh Hòa bình tĩnh nghĩ: mẹ nó, đây là quấy rối *** nha: “Nhưng cái đó không quan trọng, ông ra ngoài đi.”



Bạch tiên sinh khoanh tay: “Em chắc chắn tôi sẽ rời đi sao?”



“Không chắc.” Trịnh Hòa chậm rãi cầm quyển sách trong tay: “Nhưng nếu em không nói, thì chẳng có chút cơ hội nào để khiến ông đi.”



Bạch tiên sinh nhẹ nhàng giẫm chân lên quyển sách Trịnh Hòa định dùng làm hung khí, nghiêng đầu cười: “Vốn em đã không có cơ hội rồi.”



Vì thế hôm đó.



Trịnh Hòa và Bạch tiên sinh lên giường đàm đạo về cuộc sống.



Sau đó là công trình dọn dẹp vô cùng gian nan và vĩ đại.



Ngáo:



Tên phiên ngoại là mình tự đặt =)))



Câu hỏi Trịnh Hòa và Bạch tiên sinh cung gì phải để sang chương này mới đúng =v=