Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo
Chương 616 : Rơi vào tay địch (1 – 8)
Ngày đăng: 19:55 19/04/20
“Ầm…” Cùng với tiếng động kinh thiên động địa kia, toàn bộ
bóng đen u tối trong nháy mắt bỗng tản ra rồi biến mất trong đêm tối mờ
mịt. Tất cả yêu ma quỷ quái cũng biến mất trong phút chốc, y hệt lúc
đến, đến cũng không báo trước, đi cũng rất vội vàng. Toàn bộ sự việc vừa rồi giống như không hề có người nào là người thực cả mà tất cả đều là
ảo ảnh.
“Ảo Ảnh Mê Tung.” Mọi hắc ám bỗng biến mất sạch ở bên ngoài cửa thành. Hải Long lần đầu tiên trưng ra vẻ mặt kinh ngạc.
Ảo Ảnh Mê Tung, hắn đã từng nghe nói đến. Đơn giản là dùng linh lực
cường đại và hóa thân để tạo ra nhiều ảo ảnh tấn công. Mà nếu muốn tạo
ra nhiều người thế này, với Ảo Ảnh Mê Tung quy mô lớn như thế…
Vua Hắc Ngục lại dám điều động tất cả các linh lực bảo hộ cho Hắc Ngục tới đây ư? Đồ điên, con mẹ nó, đều là đồ điên cả!
“Không hay rồi, là dương đông kích tây!” Cùng lúc đó, Ba Ngân đột nhiên quát khẽ một tiếng rồi nhanh như chớp lao về phía Đế cung.
Ảo Ảnh Mê Tung trong khoảng thời gian ngắn đã không đếm xỉa gì tới
kết giới, người của Hắc Ngục có thể tới nơi này thì càng có thể đi vào
bên trong Đế cung.
Hải Long và Bạch Sa nghe nói thế cũng lập tức quay đầu lại lao nhanh đi.
Gió thổi từng cơn lạnh như băng trong đêm tối.
Bên trong Đế cung, trên quảng trường rộng lớn, đèn đóm vẫn sáng rực
như trước, những tiếng huyên náo vẫn chưa hề giảm đi nửa phần.
Còn tẩm cung ở gần đó lại đột nhiên vật đổi sao dời, mọi thứ như rơi vào một căn hầm băng tuyết, vô cùng lạnh lẽo.
Một bên huyên náo như lửa, một bên lạnh lẽo như ngục tù.
Băng và lửa ở ngay cạnh bên nhau.
“Phụt!” Lúc này, bản thể của vua Hắc Ngục vốn đang ở Hắc
Ngục bỗng phụt ra một ngụm máu tươi. Vận dụng sức lực để huy động tất cả nguyên lực của Hắc Ngục, rồi lại ứng phó với tộc mỹ nhân ngư và sư tử
Hoàng Kim, cộng với việc phá cửa tấn công vào bên trong khiến cho dù chỉ là hóa thân ảo ảnh ông ta cũng không chịu nổi. Máu nhỏ từng giọt từng
giọt xuống đại điện, màu đỏ và màu đen đan lẫn vào nhau.
“Dám ức hiếp con trai ta thì phải đền mạng!” Tiếng nói lạnh băng tràn đầy sát khí hàm chứa cả sự phẫn nộ bỗng thốt ra từ miệng vua Hắc Ngục.
“Người đâu!”
“Có mạt tướng!”
“Dẫn Thiếu chủ xuống mười tám tầng địa ngục bắt kẻ kia lên, cho nó xử trí!”
“Vâng!”
Bóng đêm dày đặc những căm hận và bi thương.
Mười tám tầng địa ngục, mỗi tầng đều có cách bài trí riêng, chỉ giống nhau ở một điểm duy nhất, đó là, tầng nào cũng là nơi hình pháp.
Mỗi một tầng đều là luyện ngục với đủ loại kiểu dáng. Mười tám tầng
địa ngục tuy không tra tấn linh hồn và xương tủy người ta như trong
truyền thuyết nhưng cũng rất đáng sợ và kinh khủng chẳng kém chút nào.
Tầng thứ nhất của địa ngục có nham thạch nóng đỏ chảy khắp mặt đất. Sức
mạnh của Địa Chi Tâm Hỏa ẩn chứa trong tầng thứ nhất cứ không ngừng cuồn cuộn, không ngừng sôi trào. Từng đám bọt khí ùng ục liên tiếp nở rộ
giữa lớp lửa đỏ. Nhiệt độ nóng bỏng tới mức cơ hồ đứng cách xa cả trăm
trượng cũng có thể khiến linh hồn người ta tan chảy.
Lửa đỏ bốc lên tỏa ra xung quanh. Ánh sáng từ đó phát ra nhuộm bốn
phía vốn âm trầm của Hắc Ngục thành một màu đỏ thẫm, càng khiến đống
xương trắng xung quanh thêm nổi bật, càng tăng thêm vẻ xơ xác tiêu điều
và khốc liệt bạo tàn.
Không gian tĩnh lặng không một tiếng động, chỉ có lớp nham thạch nóng chảy cứ không ngừng phun trào.
“Cút! Ta không có hứng thú xuống đây!” Giữa bầu không khí
tĩnh lặng này, Đế Sát sắc mặt tái nhợt lại tràn đầy nóng giận bị đệ nhất đại tướng của Hắc Ngục là Thiên Hòa mạnh mẽ kéo đi. Lúc này hắn đang bị thương đầy người, lại đang đau lòng vì Phong Vân nên không muốn để ý
tới việc hình pháp của địa ngục làm gì.
“Thiếu chủ, người sẽ có hứng thú ngay thôi ạ.” Thiên Hòa mang theo một đám chiến tướng của Hắc Ngục kéo Đế Sát xuống tầng thứ nhất của địa ngục.
Giữa ánh sáng dữ tợn rợp trời của lửa nóng, Đế Sát chưa kịp phát biểu không muốn thì thấy Mộc Hoàng đang bị trói chặt bên cạnh đám nham thạch nóng chảy.
Cơn thịnh nộ của Đế Sát nhất thời dừng lại.
Lời này vừa nói ra, xung quanh lập tức im ắng hẳn. Lời nói không hề
ngang ngược, ngữ khí không hề hống hách, thế nhưng lại khiến mọi người
im lặng hẳn, cái loại khí thế này…
“Á Phi…” Phong Vân ngẩng đầu lên nhìn Á Phi, hai mắt đã đỏ ửng.
Á Phi tiến lên phía trước. Hắn đẩy Á Lê ra và ôm lấy Phong Vân rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ lên người nàng.
Chẳng cần nhiều lời, chỉ một cái vỗ về như vậy đã hơn hẳn mọi núi cao sông sâu rồi.
Phong Vân lập tức cảm thấy mọi kích động và yêu hận của mình đã có
chỗ dựa vững chắc. Nàng túm chặt lấy vạt áo của Á Phi, giọng nói run rẩy không kiềm chế được, “Ta sợ bọn họ, ta…”
“Không phải sợ! Bọn họ không dám đâu.” Lời nói của Á Phi thực vững vàng. Cái lạnh nhạt đó là sự lạnh nhạt cường đại thấu hiểu mọi chuyện.
Trái tim Phong Vân không biết vì sao từ từ bình tĩnh lại.
“Ta còn tưởng ngươi không sợ trời không sợ đất chứ, hóa ra cũng bình thường, bình thường thôi.” Đúng lúc Phong Vân bắt đầu tỉnh táo trở lại, người đứng đằng sau Á Phi lập tức vui vẻ mở miệng nói chen vào với vẻ coi thường.
Phong Vân không cần ngẩng đầu cũng biết người đó là Li Giang của tộc mỹ nhân ngư.
Lúc này, Li Giang đang mặc một bộ áo bào chói mắt màu tím pha hồng,
cái đuôi cá xinh đẹp đã biến thành đôi chân thon dài. Hắn chậm rãi bước
tới trước, cái vẻ yêu mị xinh đẹp này thực còn câu hồn hơn cả trăng bạc.
“Sợ cái gì? Lần này chúng ta tới đây chính là vì Hắc Ngục. Bọn chúng có gì đáng sợ?” Li Giang yêu mị thong thả tiến lại gần, hắn vắt một tay lên vai Á Phi
và nhìn Phong Vân với vẻ xem thường. Ngữ điệu của hắn tuy đầy vẻ xem
thường và bất chấp nhưng nội dung câu nói lại…
“Cô chỉ cần nói một câu thôi.”
Đúng lúc Li Giang vừa dứt lời thì một tiếng nói nghiêm túc lập tức
vang lên. Phong Vân nghiêng đầu nhìn. Đó là Mặc Đế của tộc người lùn.
Tộc tinh linh, tộc mỹ nhân ngư, tộc người lùn đều đã tới.
Phong Vân vô thức nắm chặt lấy vạt áo của Á Phi.
Á Phi thấy vậy liền vỗ vỗ lên vai nàng, “Bọn ta cảm nhận được cô đã xảy ra chuyện.”
Bọn họ đang ở Huyễn Hải bàn bạc đối phó với kẻ đứng đằng sau các di
tộc thượng cổ thì bất chợt cảm nhận được Phong Vân gặp chuyện không ổn.
Hắn chưa từng cảm thấy lo lắng khôn cùng như thế, vậy nên đã xé rách
không gian và mang theo bọn Li Giang Mặc Đế tới đây. Bất kể Phong Vân đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần bọn họ ở đây thì ai dám động vào nàng?
Phong Vân nắm chặt lấy tà áo của Á Phi. Nàng đây có tài cán gì mà
được bọn họ yêu thương như vậy? Trong lòng Phong Vân có muôn ngàn cảm
xúc không thể nói được thành lời, chỉ có… chỉ có…
“Ta đi tìm tộc Bỉ Mông nữa.” Giữa lúc đám người Hách Liên
Phong Lôi và Ngàn Dạ Cách đang trố mắt khiếp sợ khi thấy các di tộc
thượng cổ đều đã kéo tới đây, Ngàn Dạ Lan là người đầu tiên lấy lại phản ứng. Hắn lập tức vui mừng nói một câu rồi xoay người chạy đi. Trông hắn dù nghiêng ngả lảo đảo nhưng cũng không hề sợ không nhìn thấy đường.
Tam đại gia tộc thượng cổ đều đã có mặt, chỉ thiếu mỗi tộc Bỉ Mông. Hắn phải đi tìm bọn họ.
“Lan, không cần đâu!” Phong Vân lập tức phản ứng lại. Thế nhưng Ngàn Dạ Lan đã chạy được một quãng rất ra rồi.
“Đi vào trong nào. Chúng ta bàn bạc xem đối phó với Hắc Ngục thế nào.” Á Phi kéo Phong Vân đi về phía tẩm cung của Mộc Hoàng.
“Bàn bạc làm gì nữa? Chúng ta đã tới đây rồi, mọi chuyện chẳng phải sẽ dễ như trở bàn tay sao?” Li Giang càn rỡ vô cùng.
“Á Phi, mọi người…”
“Bớt lắm lời đi! Về sau sẽ có lúc cô phải giúp chúng ta đó.” Mặc Đế nhanh nhẹn đi về phía tẩm cung.
Phong Vân hết nhìn Á Phi lạnh nhạt, Li Giang xinh đẹp, lại nhìn sang
Mặc Đế khí phách. Một lúc sau nàng mới hít một hơi thật sâu.
Tình ý rất quý, ngôn ngữ rất tục.
Không cần nói cảm ơn, chỉ cần ghi nhớ trong lòng là được.
“Được!” Phong Vân lúc này đã hoàn toàn khôi phục lại sự bình tĩnh. Nàng khí phách đáp lại.
Hắc Ngục, ngươi chờ ta đó!