Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 617 : Dốc toàn lực lượng (1 – 8)

Ngày đăng: 19:55 19/04/20


Trời cao trong xanh, mây trắng vô hình. Gió lạnh mùa đông rít gào

quét qua trời đất. Hắc Ngục nằm ở nơi cuối cùng của trời và đất, từ thuở khai thiên lập địa tới giờ vẫn tồn tại cùng với địa ngục. Mọi sinh vật

hắc ám đều thuần phục trước Hắc Ngục, cùng sinh cùng tồn. Nơi tiệm cận

ba tam đại đế hoàng quốc láng giềng với nhau gồm Đế hoàng quốc Thiên

Khung, Đế hoàng quốc Nam Viên và Đế hoàng quốc Tinh Vực chính là nơi tồn tại Hắc Ngục.



Ngày hôm đó, gió lạnh nổi lên từng cơn, rõ ràng là trời xanh mây

trắng nhưng không khí lại dồn nén đến dọa người. Gió lạnh vù vù lướt

qua, tất cả đều vang lên những âm thanh gào thét sắc nhọn, rõ ràng đều

là sát khí âm trầm.



Tại Kiệt vương cung của Hắc Ngục…



“Bẩm vương, Hách Liên Phong Vân đi cùng một người nữa vừa tới gõ cửa ạ.” Trong chính cung sâm nghiêm của Hắc Ngục, một thị vệ nhanh nhẹn bước vào quấy rầy sự tĩnh lặng của cung điện.



Vua Hắc Ngục ngồi trên ghế dựa khắc hình chín đầu rồng phía trên vừa nghe xong, ánh mắt lập tức lướt qua một tia lạnh lẽo.



“Chỉ có hai người thôi sao?” Thiên Hòa đứng ở vị trí đầu tiên trong hàng chiến tướng phía dưới lên tiếng.



“Đúng ạ, chỉ có hai người, một nam một nữ.” Thị vệ lập tức trả lời.



“Thật to gan!” Thiên Hòa nghe vậy liền hừ lạnh một tiếng.

Chỉ có hai người lại dám tới khiêu chiến với Hắc Ngục của hắn. Không ngờ Hách Liên Phong Vân này quả thực điên rồi, lá gan đúng là điên cuồng

không biên giới.



“Vương tôn, thủ hạ đi…”



“Lui ra hết đi, chuẩn bị theo kế hoạch.” Thiên Hòa còn chưa nói xong thì vua Hắc Ngục bỗng đột nhiên mở miệng với giọng tàn khốc.



“Vương?” Các đại tướng lập tức đưa mắt nhìn nhau. Đám Hách

Liên Phong Vân chỉ có hai người, chẳng lẽ bọn họ vẫn phải chuẩn bị mọi

thứ theo kế hoạch nữa sao? Đây chẳng phải lấy dao mổ trâu để giết gà à?



Có điều lời nói của vua Hắc Ngục chính là mệnh lệnh. Đám đại tướng

hơi chần chừ một chút rồi cũng khom người và nhanh chóng lui ra. Kiệt

vương cung rộng lớn như vậy mà trong nháy mắt lại trở nên vắng vẻ.



“Cho cô ta vào!” Giữa bầu không khí vắng vẻ, vua Hắc Ngục đột nhiên đứng dậy lạnh lùng nói.



“Vâng.” Thị vệ nhanh chóng chạy đi.



Cao cao phía trên chiếc bàn dành cho vua chúa, vua Hắc Ngục nhìn lướt qua Hắc Ngục sâm nghiêm, đuôi lông mày khóe mắt toát ra một luồng sát

khí.



“Hách Liên Phong Vân, bản tôn rất muốn biết rốt cuộc ngươi có bao nhiêu năng lực.”



Giữa không trung tràn ngập sát khí lạnh thấu xương, vua Hắc Ngục vung tay áo lên, Kiệt vương cung lập tức biến mất, chỉ để lại một mặt đất

đầy băng lạnh lẽo. Ở Hắc Ngục này luôn luôn được bao phủ bởi một sức

mạnh u tối, trong cấm cung âm trầm, nơi nơi đều trong tư thái giương

nanh múa vuốt vạn phần dữ tợn. Dưới mặt đất đen đúa, từng vách băng lạnh lẽo dựng đứng trông vô cùng điêu luyện sắc sảo. Khắp mọi nơi trong Hắc

Ngục này đều lộ rõ vẻ dữ tợn. Còn mười tám tầng địa ngục thì phân ra

mười tám hướng vây xung tứ phía của địa ngục trông như mười tám vì tinh

tú quay xung quanh mặt trời.



Phân biệt rõ ràng, nắm quyền sinh sát.



Lửa đỏ cuồn cuộn, nguyên lực đen tối tỏa ra tứ phía. Nơi này tràn ngập và có duy nhất một bầu không khí u ám lãnh khốc.



Phong Vân và Á Phi sánh vai bước trên mặt đất u ám, đi qua lầu gác

đang giương nanh múa vuốt, cuối cùng đứng nghiêm bên ngoài tẩm cung nơi

Đế Sát đang ở.



Khung cảnh phóng túng vô cùng. Ngay cả Á Phi cũng chưa từng trông

thấy một tòa thiên điện tinh mỹ cực hạn như vậy. Phóng túng cực hạn,

tuyệt mỹ cực hạn, hắc ám cực hạn… Chỉ một lần nhìn thấy cung điện này,

người ta cũng có thể cảm nhận được tính cách của chủ nhân. Mà loại tính

cách này cũng không phải thứ chủ nhân muốn che giấu.


Đế Sát đối với mình thế nào. Tuy không thương hắn nhưng nàng cũng không

muốn cầm dao đâm hắn. Có điều mọi chuyện đã bị vua Hắc Ngục phá hỏng.

Chưa nói tới chuyện để Đế Sát biết được mà chạy tới nơi tổ chức hôn lễ,

buổi tối ông ta còn tới phá hỏng mọi chuyện. Rốt cuộc ông ta muốn giúp

con mình thoát khỏi bể tình hay là tiếp tục kéo dài mọi chuyện?



Á Phi nhìn vua Hắc Ngục đang trầm mặc, đáy mắt hiện lên một tia châm chọc và khinh thường, “Tự mình gây ra sai lầm còn dám có can đảm trách tội người khác. Hắc Ngục,

đừng tưởng hôm nay chỉ các ngươi mới có tư cách kiêu ngạo.”



“Giao Mộc Hoàng ra đây! Hôm nay ta nể tình Đế Sát đã cứu chúng ta hai lần mà bỏ qua chuyện này.” Phong Vân tiếp lời Á Phi, ngữ khí vẫn lạnh lẽo như băng.



Nàng không đến đây để làm người tốt, cũng không tới để thổ lộ chung

tình. Nàng chỉ mong không làm bản thân phải thất vọng, không phụ lòng

những người thương yêu mình, còn những kẻ khác nàng chẳng màng đến làm

gì.



Vua Hắc Ngục nghe Á Phi nói xong liền cau mày lại. Thoạt nhìn có vẻ ông ta đang kích động quá mức.



“Ta không cần nàng nể mặt. Ta đã giết chết Mộc Hoàng rồi. Thế gian này không còn hắn nữa, không còn hắn nữa đâu.” Trong lúc vua Hắc Ngục còn đang nhướng mày thì tiếng nói của Đế Sát vốn đã bị lôi về phòng lại từ tẩm cung truyền ra. Trong lời nói của hắn

chứa đầy hận thù thấu xương với Mộc Hoàng.



Một lời vừa dứt, mọi âm thanh liền lập tức biến mất. Có vẻ kết giới đã được hình thành ngăn cách mọi thứ giữa hai bên.



Phong Vân nghe nói thế liền nắm chặt tay lại. Đôi mắt sắc bén của nàng nhìn chằm chằm vào vua Hắc Ngục.



“Hắc Ngục, đừng khinh người quá đáng. Ta hỏi lại lần nữa, thả người hay không?”



Lúc này đây nàng không đánh tới tận cửa chính là vì nể mặt Đế Sát đã

cứu bọn họ. Vua Hắc Ngục cũng không nên ôm khư khư thể diện của mình làm gì.



Vua Hắc Ngục vừa nghe xong liền cau mày lại. Bọn họ dám ăn nói cuồng ngạo trước mặt ông ta ư?



Vua Hắc Ngục cau mày nói, “Chỉ bằng hai người các ngươi sao? Hừ!

Hắc Ngục ta chưa bao giờ bắt người lại còn thả ra. Con ta nói đã giết

chết hắn nghĩa là hắn đã chết, bất kể là ai cũng không thay đổi được.”



Ông ta là vua Hắc Ngục duy ngã độc tôn một phương, núi Vô Kê còn phải đứng một bên, Đế hoàng quốc Nam Viên đã là cái gì? Nếu ông ta sợ thì đã không tới cướp người. Đế Sát muốn gì, ông ta sẽ giúp hắn đạt được. Đế

Sát muốn giết, vậy để Mộc Hoàng chết đi.



“Nhiều lời làm gì nữa.” Nghe vua Hắc Ngục nói xong, Á Phi

liền lạnh lùng nhíu mày và thản nhiên mở miệng. Hắn vung tay áo lên phất qua bàn cờ đen trắng đặt trước mặt. Ván cờ còn chưa hạ xong, thế cục

còn đang dang dở. Nhưng chính cái tình thế dang dở đó lại ngầm ám chỉ

tất cả địa thế và quy mô của Hắc Ngục cùng các vệ tinh mười tám tầng địa ngục như một bàn cờ toàn cục.



Mắt phượng ngầm chứa sát khí, tất cả đều là rét lạnh. Phong Vân nhìn

thoáng qua vua Hắc Ngục một thân cuồng vọng và dữ tợn. Nàng hừ lạnh một

tiếng, tay duỗi ra. Một quân cờ màu đen từ trên bàn cờ rơi xuống.



“Choang.” Một tiếng lanh lảnh mà âm trầm vang lên như vũ khí khe khẽ chạm vào nhau.



Cùng với cái duỗi tay của Phong Vân, mười một tầng phụ trợ của địa

ngục vây xung quanh Hắc Ngục đột nhiên vang lên những tiếng nổ rung

trời. Luồng hơi nóng cuộn lên như bão táp trên không trung lạnh lẽo. Từ

xa nhìn lại, cảnh tượng trông như những đóa hoa vĩ đại đang đến độ nở rộ rực rỡ. Đứng cách một khoảng khá xa nhưng người ta vẫn có thể cảm nhận

được khí thế bão táp ở nơi đó.



Sắc mặt vua Hắc Ngục liền trầm hẳn xuống. Phong Vân này không chỉ tới có hai người. Lại có người khác tiến vào Hắc Ngục mà ông ta không hay

biết…



Khuôn mặt lãnh khốc tối sầm lại và tràn ngập sự lạnh lẽo.



Khi đóa hoa lửa sáng rực hạ xuống, Phong Vân chậm rãi cầm lấy quân cờ thứ hai, mắt nhìn bàn cờ, “Ta không vội đâu. Ông giết chàng, ta sẽ hủy toàn bộ Hắc Ngục của ông. Thứ

ta có chính là bản lĩnh để cho ông biết, ai mới có tư cách kiêu ngạo

thực sự.”



Gió lạnh nổi lên. Lời nói của Phong Vân vọng khắp tứ phương.