Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo
Chương 618 : Quét sạch tứ phía (1 – 8)
Ngày đăng: 19:55 19/04/20
Hắc Ngục trong nháy mắt đã rơi vào tình cảnh gió nổi mây phun, đằng đằng sát khí.
Vua Hắc Ngục nhìn Phong Vân mặt không đổi sắc, lãnh khốc rùng mình,
ông ta phất mạnh tay áo bào và ngồi xuống rồi cầm lấy một quân cờ màu
trắng hạ xuống bàn cờ.
“Được, ta muốn xem ngươi rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh.”
Lời nói lạnh băng mang theo sự cuồng ngạo và giận dữ đầy sát khí. Ông ta không tin Hách Liên Phong Vân này có thể phá hủy được Hắc Ngục của
mình. Trên thế gian này tìm không được mấy người dám kiêu ngạo trước mặt ông ta như vậy.
Một quân cờ hạ xuống, cả Hắc Ngục rõ ràng chẳng có tiếng động nào,
nhưng sự u ám ẩn trong từng cơn gió đã rục rịch tỏa ra sát khí.
Phong Vân thấy vậy cũng không nhiều lời. Nàng hạ quân cờ thứ hai đang cầm trong tay xuống ngay phía đối diện với quân cờ mà vua Hắc Ngục vừa
hạ.
Đối tượng công kích lần này là tầng thứ ba của địa ngục.
Ngay khi Phong Vân vừa hạ quân cờ xuống, Á Phi đứng sau nàng nhẹ nhàng búng tay một cái vào hư không.
Lập tức, tầng thứ ba ở phía đông của Hắc Ngục, vốn là tầng băng luân
hồi và chẳng có gì khác thường, liền xuất hiện vô số bóng người. Đám thủ vệ của Hắc Ngục đóng ở tầng thứ ba vốn đã sớm bày sẵn trận địa để đón
quân địch liền ầm ầm nghênh chiến.
Từng bóng người phá không xuất hiện.
Hải Long dẫn theo đám cao thủ của tộc mỹ nhân ngư đứng trên không
trung nhìn băng luân hồi phía dưới. Một nụ cười lạnh thoáng hiện trên
khuôn mặt bọn họ.
Băng là do nước kết thành. Mọi thứ đều sinh ra từ nước, có nguồn gốc
từ nước. Bọn họ là tộc mỹ nhân ngư của Huyễn Hải, thứ bọn họ thường
xuyên chơi đùa chính là nước, thuộc tính của bọn họ chính là nước. Dám
đem băng ra đùa trước mặt bọn họ ư? Đúng là buồn cười!
Hải Long lạnh lùng gật đầu một cái. Lập tức, những cao thủ mỹ nhân
ngư phía sau liền đồng loạt khoát tay vào hư không. Lập tức, những mũi
tên băng, kiếm băng, núi băng, đao băng… mọi vũ khí và dụng cụ tra tấn
bằng băng bắt đầu tay chảy một cách nhanh chóng theo cái phất tay của
bọn họ. Mọi thứ đều trở lại hình dạng của nước, hoàn nguyên lại thành
nước thuần khiết.
“Chuyện gì thế này?” Các tướng lãnh trấn thủ tại tầng thứ ba của địa ngục ở phía dưới khi thấy vậy liền lập tức biến sắc.
Băng luân hồi của bọn họ qua ngàn vạn năm càng ngày càng cứng rắn chứ chưa từng bị tan chảy thế này. Vì sao ở trong tay những người kia lại
bắt đầu tan chảy?
Trong lúc đám người Hắc Ngục còn đang khiếp sợ thì tốc độ tan chảy
của lớp băng ngàn dặm càng diễn ra nhanh chóng. Nước do lớp băng tan
chảy tạo ra làm tầng thứ ba của địa ngục lập tức ngập ngụa. Băng này vốn là băng để dụng hình, so với băng bình thường, độ lạnh và độc tố cũng
không hề giống nhau chút nào. Mà lúc này, khi băng vừa tan chảy, trong
tầng thứ ba lập tức nhộn nhạo những nước, hàn khí bốc lên bức người.
Giữ lớp hàn khí này, Hải Long vung mạnh tay lên. Biển nước đá vừa tan chảy phía dưới lập tức không gió mà dậy sóng. Từng cột sóng bắt đầu lao ầm ầm về phía đám thị vệ trấn thủ tầng này. Sóng cuộn ầm ầm mang theo
sát khí kinh người. Ở những nơi chúng đi qua, chỗ nào cũng tràn ngập hàn khí và sát khí. Cả tầng đều là băng nên có thể biết được băng ở đây
rộng lớn tới mức nào, cho nên, khi vừa mới tan chảy, tốc độ bao phủ và
sức mạnh là không hề nhỏ. Trong nháy mắt, phía dưới liền như biển rộng
cuồn cuộn. Từng cột sóng khổng lồ ào ào đổ về bốn phương tám hướng,
trong nháy mắt đã bao vây toàn bộ đám thị vệ của Hắc Ngục ở bên trong.
“Không xong rồi! Mau lùi lại!” Những kẻ có linh lực cao cũng không thể đứng vững được nữa, cả bọn đều muốn thoát ra ngoài.
“Muốn chạy sao? Không dễ vậy đâu.” Hải Long lạnh lùng nhìn
mọi chuyện đang xảy ra. Hắn chập mạnh hai tay lại. Một tám màng nước
phát sáng hiện ra trên không trung của tầng thứ ba và bao lại hoàn toàn
không gian phía dưới.
Trong nháy mắt khi hắn vừa ra tay, những cao thủ của tộc mỹ nhân ngư phía sau cũng đồng thời động thủ.
“Phong!” Chỉ nghe trăm miệng cùng rống to một tiếng. Những
cột sóng phía dưới vừa mới hòa tan ra lại lập tức đông lại. Ở những nơi
chúng đi qua, mọi thứ cũng đóng băng. Tầng tầng đóng băng, tấc tấc đọng
lại. Lớp băng cứng lóe sáng cùng với các cột sóng khổng lồ bao trùm lên
bọn thị vệ của tầng thứ ba.
“Hách Liên Phong Vân, bản tôn quả thực đã xem thường ngươi.” Vua Hắc Ngục trừng mắt nhìn Phong Vân.
Phong Vân vẫn cúi đầu nhìn quân cờ trong tay mình. Nghe vua Hắc Ngục
nói thế, nàng chậm rãi ngẩng đầu đối diện với gương mặt âm trầm đang bốc lên vẻ thẹn quá hóa giận của vua Hắc Ngục rồi lạnh lùng mở miệng một
lần nữa, “Thả hay không?”
Ngữ khí lạnh băng tràn ngập sự kiên quyết.
“Thả? Ngươi đừng mơ!” Vua Hắc Ngục quát lạnh một tiếng.
“Tốt!” Vua Hắc Ngục vừa dứt lời, Phong Vân liền lạnh lùng
nói một chữ. Rồi không đợi vua Hắc Ngục nói tiếp, nàng hạ quân cờ màu
đen trong tay xuống.
Phía bắc của Hắc Ngục.
Nơi đó chính là tầng thứ bảy của địa ngục.
Tầng thứ bảy của địa ngục tuy trấn thủ phương bắc nhưng thực chất lại chính là đầu mối của các tầng. Nó có nhiệm vụ khởi động các tầng khác
của địa ngục. Nếu Hắc Ngục không khống chế được tầng này thì mối liên hệ với các tầng khác sẽ bị cắt đứt. Bởi vậy nơi này được phòng hộ nhiều
nhất, dùng những pháp trận lợi hại nhất, cũng có nhiều người trấn thủ
nhất.
Mà lúc này, khi Phong Vân vừa hạ quân cờ xuống, cả bàn cờ liền vù vù
một tiếng như nổi lên một cơn gió lạnh. Toàn cục đều lập tức giật mình.
Cùng lúc đó, Á Phi chậm rãi nâng hai tay lên.
“Bốp bốp.” Hai tiếng vỗ tay vang lên trong không trung.
“Cho nổ!” Lập tức, một tiếng nói không rõ là của ai đột nhiên vang lên trên vòm trời phương xa và lan truyền đi khắp nơi.
“Truyền Âm Không Gian.” Vua Hắc Ngục ngẩng phắt đầu lên nhìn Á Phi. Trong mắt ông ta bỗng lộ ra một tia khiếp sợ khiến người ta không thể coi thường.
Thuật Truyền Âm Không Gian không phải thứ nhân loại có thể dùng được. Cho dù cấp bậc có cao hơn cả linh đế cũng không thể trực tiếp truyền âm lên không gian được.
Người này thuộc loại… thuộc loại…
“Ngươi là tinh linh, di tộc thượng cổ.” Vua Hắc Ngục bỗng
nói to. Chỉ có di tộc thượng cổ mới có thể truyền âm. Hơn nữa, việc tung hoành năng lực chơi đùa với không gian chính là sở trường của tộc tinh
linh. Mà Á Phi lại có dung mạo và khí chất như vậy. Tộc tinh linh, hóa
ra người giúp Phong Vân chính là di tộc thượng cổ, tộc tinh linh.
“Không chỉ vậy đâu ạ.Còn có tộc mỹ nhân ngư nữa.” Vua Hắc Ngục còn chưa dứt lời thì chiến tướng đệ nhất của Hắc Ngục là Thiên Hòa đã hùng hục chạy tới bẩm báo.
Bức tường nước ở tầng thứ ba của địa ngục chính là do di tộc thượng cổ tạo ra, tộc mỹ nhân ngư.
“Cái gì?” Sắc mặt của vua Hắc Ngục càng trở nên khó coi. Ông ta hung tợn trừng mắt nhìn Phong Vân.
Đúng lúc ông ta trừng mắt nhìn Phong Vân, ở tầng thứ bảy tại phương
bắc bỗng liên tiếp vang lên những tiếng nổ mạnh. Từng tiếng lại từng
tiếng không ngừng vang lên như thể đã được sắp xếp xâu chuỗi cùng một
chỗ và nối với nhau cùng một chỗ, chỉ cần được phép là bắt đầu nổ mạnh.
“Sao thế này? Tầng thứ bảy làm gì có ai?” Nghe thấy tiếng nổ, vua Hắc Ngục liền xoay người nhìn về phía tầng thứ bảy.
Không có ai cả. Ông ta không cảm nhận được có kẻ thù xâm nhập vào
tầng thứ bảy, kể cả người của di tộc thượng cổ. Vậy vì sao lại nổ mạnh
như vậy? Có chuyện gì đã xảy ra?
“Con của ngươi cũng biết đấy.” Á Phi nhẹ nhàng thốt ra một câu.
Vừa nghe xong, vua Hắc Ngục lập tức vung tay áo bào lên. Kết giới giam Đế Sát bên trong tẩm cung trong nháy mắt được giải trừ.
“Là bom hẹn giờ, là bom hẹn giờ của Phong Vân đó.” Lời của Đế Sát lập tức truyền ra ngoài.
Khói lửa tràn ngập, bụi bay đầy trời.
Có ai nói muốn gây nổ thì phải có mặt ở chính nơi đó?
Nắm tay răng rắc rung động, sắc mặt vua Hắc Ngục đã đen sì lại.
“Hách Liên Phong Vân, ngươi đừng quên Mộc Hoàng còn đang ở trong tay bản tôn.” Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói, trong lời nói tràn ngập sự oán giận vì thẹn quá mà thành.