Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 620 : Độc chiêu sát thủ

Ngày đăng: 19:55 19/04/20


Ánh sáng màu đen lượn lờ bay múa.



Giống như từ thời cổ xưa bay đến, bao phủ lên khắp mặt đất rộng lớn này.



Cột sáng màu đen dày dặc thuần túy từ dưới nền đất âm trầm đột ngột

dựng lên giữa trời đất, giống như cây cầu nối giữa địa ngục và thiên

đường. Cùng với sự xuất hiện của cột sáng màu đen như mực này, một luồng không khí thuần túy và nồng đậm hắc ám cũng tỏa ra bốn phương tám

hướng. Tràn ngập đất trời, bao phủ lên khắp nơi trong thiên địa. Cả

trung tâm của Hắc Ngục cũng bị toàn bộ sức mạnh màu đen kia bao trùm. Đó là một màu đen khiến người ta sợ hãi.



“Ám Chi Nguyên.” Lúc cột sáng màu đen xuất hiện, Á Phi vốn không thay đổi vẻ mặt cũng phải nhẹ nhàng nhíu mày. Hắn thấp giọng nói một câu.



Ám Chi Nguyên, nguồn gốc tồn tại của Hắc Ngục. Giờ rốt cuộc cũng bị vua Hắc Ngục lấy ra dùng.



Âm sắc hạ xuống, Á Phi chậm rãi xòe hai tay ra bắt một quyết. Lập

tức, một vầng hào quang màu trắng như ẩn như hiện bắt đầu tỏa ra từ

quanh người hắn. Quầng sáng này phóng lên cao. Ám Chi Nguyên vốn bao phủ cả trung tâm Hắc Ngục lập tức né tránh. Nhưng nó không lùi ra xa mà chỉ né tránh. Cho tới bây giờ, bóng tối và ánh sáng vẫn duy trì thế đối đầu với nhau.



Á Phi nhìn cảnh Ám Chi Nguyên chỉ né tránh rồi lại bao phủ lên trung

tâm của Hắc Ngục mà không có nhiều cảm xúc. Hắm sớm đã đoán được vua Hắc Ngục sẽ vận dụng sức mạnh cổ xưa này, bởi vậy mới sớm có chuẩn bị và đi theo Phong Vân tới đây. Có hắn đứng ở trung tâm này, cho dù vua Hắc

Ngục có mở Ám Chi Nguyên, người của bọn họ vẫn có thể vây quét từ ngoài

đến đây. Không phải không ai có thể làm lay động được Ám Chi Nguyên này.



Màu đen lướt qua như vẩy mực vào không gian. Trời đất nhuốm một màu

đen tối. Mà ngay giữa cảnh sắc đen tối này, ở phía dưới bỗng xuất hiện

một cột tinh thạch màu bạc ngay giữa bóng tối của Ám Chi Nguyên. Cột

sáng màu bạc này nhỏ bé hơn rất nhiều so với cột sáng màu đen Ám Chi

Nguyên nhưng nhờ vào màu trắng bạc của nó mà người ta hoàn toàn không

thể bỏ qua. Ánh sáng bạc phát ra từ đó được tấm màn đen đằng sau tôn lên càng thêm rực rỡ. Mà ngay giữa màu trắng chói mắt đó, trên cột có một

bóng người đang bị trói chặt mà người ngoài cũng có thể nhìn thấy được.



Không có y phục che chắn cơ thể, người đầy máu huyết, mình đầy thương tích. Mái tóc đen hỗn loạn tung bay giữa màn nguyên lực màu đen càng lộ ra sự tàn khốc.



Mộc Hoàng, đó là Mộc Hoàng.



Phong Vân nhìn thấy Mộc Hoàng đang bị buộc chặt trên cột tinh thạch

phía cao cao đằng kia, hắn đã xuất hiện trước mắt nàng. Sắc mặt nàng vẫn lãnh khốc như trước, chỉ có bàn tay đặt trên mặt bàn đã buông xuống

dưới và nắm chặt lại thành nắm đấm.



Bọn chúng đã khiến Mộc Hoàng bị thương thành ra như vậy, hắn đã bị

thương thành ra như vậy rồi. Trong lòng nàng rõ ràng đã có chuẩn bị từ

trước, nàng biết Mộc Hoàng tuyệt đối không bình an khi ở trong này, có

điều khi tận mắt nhìn thấy, lòng nàng vẫn đau đớn đến tột độ.



Mộc Hoàng, Mộc Hoàng của nàng đã bị thương thành ra như vậy.



Vua Hắc Ngục nhìn Mộc Hoàng vừa xuất hiện rồi quay đầu lại lạnh lùng

liếc mắt nhìn Phong Vân một cái. Thấy Phong Vân vẫn trước sau không đổi, ông ta chỉ hừ lạnh một tiếng.



Cùng với tiếng hừ lạnh này, cột tinh thạch màu bạc bắt đầu chuyển

động. Nó bắt đầu chậm rãi áp sát vào cột sáng Ám Chi Nguyên ở phía sau.

Bóng đen lập tức giống như lớp tơ nhện bằng sương khói bắt đầu quấn

quanh lên người Mộc Hoàng. Trên da thịt hắn lập tức như có hàng ngàn

hàng vạn mũi kim châm vào.



Phong Vân đang ở cách đó không xa, nàng có thể nhìn thấy rõ ràng mọi

chuyện đang xảy ra bên đó. Trong nháy mắt, sâu trong mắt nàng càng thêm

vài phần run rẩy.



Còn Mộc Hoàng đang mơ mơ hồ hồ, thần trí còn đang hỗn loạn, cũng bị

những cái đâm mãnh liệt làm cho tỉnh lại. Trên người như có ngàn vạn con kiến con nhện đang cắn xé, cho dù đã từng trải qua ngọn lửa nham thạch

nóng chảy, cho dù cơ thể đã muốn chết lặng thì sự đau đớn và ngứa ngáy

này cũng làm người ta bị chấn động mạnh.



Tinh thần lập tức tỉnh táo lại, Mộc Hoàng chậm rãi mở mắt ra. Thứ đập vào mắt hắn trước tiên, không có gì khác, cái gì cũng không tồn tại,

cái gì cũng chỉ là làm nền, chỉ có duy nhất Phong Vân đang ngồi cách đó

không xa và nhìn về phía hắn. Chỉ có duy nhất một bóng dáng gầy yếu mà

kiêu ngạo lãnh khốc đang ngồi đó.



Phong Vân, là Phong Vân, chính là Phong Vân.



Mộc Hoàng gắng sức mở to hai mắt bình tĩnh nhìn Phong Vân. Người hắn

yêu thương đã tới đây, Phong Vân đã tới chỗ này rồi. Lòng hắn chợt ấm

như lửa, ngọt như mật. Mọi đau đớn trên cơ thể cơ hồ cũng bị xem nhẹ.



Mộc Hoàng bình tĩnh nhìn Phong Vân, trong ánh mắt lạnh băng kiêu ngạo của hắn chỉ có thể nhìn thấy một tình yêu sâu sắc không hối hận. Hai

người nhìn nhau, chỉ một cái nhìn còn hơn trăm núi nghìn sông, chỉ một

cái nhìn đã khẳng định trọn đời trọn kiếp.



Phong Vân nhìn thấy ánh mắt của Mộc Hoàng từ khi mở ra vẫn nhìn nàng
Thế nhưng, bọn họ đã nhanh mà sư tử Hoàng Kim còn nhanh hơn. Lắc mình một cái, nó đã tới bên cạnh đống xiềng xích trói buộc Mộc Hoàng.



Phong Vân vốn vẫn chú ý mọi chuyện ở nơi này khẽ run run tay kích động.



Sư tử Hoàng Kim, nhờ ngươi đó!



Ánh sáng lóe ra. Sư tử Hoàng Kim khắp người đầy linh lực màu vàng

vung vuốt tóm lấy xiềng xích đang trói chặt Mộc Hoàng và hết sức vung

lên. Linh lực mạnh mẽ lập tức chém xuống khoảng không vô cùng sắc bén.



“Rắc…” Một tiếng gãy lanh lảnh vang lên. Tiếng động phát ra

rất nhỏ nhưng lại giống như tiếng động rung trời vang vọng trong tai mọi người. Tiếng động làm kinh ngạc đám người Hắc Ngục, làm phấn chấn đám

người Phong Vân.



Một vuốt chém đứt xiềng xích trên người Mộc Hoàng, sư tử Hoàng Kim ôm chặt lấy hắn, “Đi!”



Quyết định thật nhanh, nó túm ấy Mộc Hoàng định bay đi.



Nhưng mà, trong nháy mắt khi nó tóm lấy cơ thể của Mộc Hoàng, Ám Chi

Nguyên vốn vẫn lặng im sừng sững đứng đó đột nhiên phát ra những tiếng

rít gào. Nó đột nhiên nở rộng ra giống như một bông pháo hoa nổ mạnh.

Đám pháo hoa màu đen chợt lóe ngay trước mặt một người một sư tử.



Trong khoảng khắc, sư tử Hoàng Kim chỉ cảm thấy một luồng áp lực đập

thẳng vào mặt. Đồng thời, cơ thể của Mộc Hoàng trong tay nó bỗng sinh ra một phản lực cực lớn hất mạnh móng vuốt của nó ra.



“Chuyện này…” Sư tử Hoàng Kim kinh hãi vội xoay người tóm lấy Mộc Hoàng.



Cùng lúc đó, cơ thể của Mộc Hoàng như thể có ý thức mà bay về phía Ám Chi Nguyên ở phía sau. Trên người hắn hiện lên những hoa văn màu đen

được cột sáng Ám Chi Nguyên chiếu rọi.



Không xong rồi! Sư tử Hoàng Kim thầm kêu một tiếng. Tiếp đó, nó cắn răng định phóng tới cột sáng Ám Chi Nguyên kia.



“Quay lại, đừng đi chịu chết!” Trong nháy mắt khi nó định

xông vào, tiếng nói của Á Phi bỗng vọng trong khoảng không và vang lên

ngay trước mặt nó. Linh lực của sư tử Hoàng Kim không thuộc loại hắc ám, nó phóng vào Ám Chi Nguyên chính là xông vào chỗ chết.



Sư tử Hoàng Kim lập tức dừng lại.



Ngay khi nó dừng lại, tiếng nói càn rỡ của vua Hắc Ngục lại vang lên, “Các ngươi đừng quên, đây là Hắc Ngục của bản tôn, nơi này là thiên hạ của bản tôn.”



Ám Chi Nguyên chính là của ông ta. Dám cướp người ngay trước mặt ông ta ư? Đúng là khinh vua Hắc Ngục vô dụng.



Một lời vừa hạ, vua Hắc Ngục lại quay đầu nhìn Phong Vân, “Đau lòng sao? Tiếp tục!”



Cùng với câu nói tiếp tục của ông ta vang lên, Ám Chi Nguyên giống

như có ý thức lại tiếp tục lôi kéo cơ thể của Mộc Hoàng về phía nó.



Trong nháy mắt, Phong Vân cơ hồ nghiến muốn nứt cả răng.



Đen, màu đen vô tận, một màu đen khiến người ta hít thở không thông.



Mộc Hoàng vẫn nhìn thấy Phong Vân, nhìn thấy hết thảy. Lúc này, tinh

thần cường đại của hắn rốt cuộc đã không thể duy trì được. Nhưng mà, xa

xa kia chính là Phong Vân của hắn… Không, hắn phải tiếp tục duy trì, hắn không thể chịu thua. Nếu hắn không còn nữa, Phong Vân sẽ suy sụp. Không được, không thể như vậy, không thể…



Tình yên nồng đậm, sự không cam chịu nồng đậm cứ dây dưa, đấu tranh,

vùng vẫy không ngừng với bóng tối thuần túy kia. Một dòng máu đỏ lại từ

gân mạch bắt đầu chảy ra tưới lên cơ thể. Tình thế thực vô cùng điên

cuồng và quyết liệt.



Trước cuộc tranh đấu chống lại sự chiếm đoạt đang diễn ra, không ai

phát hiện thấy Thánh Quang Chi Vũ vốn được Mộc Hoàng lấy ra từ không

gian vũ mang và vẫn được cất giấu trong người hắn bắt đầu chậm rãi khởi

động.



Có thứ gì đó đã kích thích đến nó, làm nó thức tỉnh.



Mộc Hoàng chậm rãi nhắm hai mắt lại.



Bóng đen đầy trời, cả Hắc Ngục đã bị đẩy tới đầu sóng ngọn gió.



Xa xa, Phong Vân nhìn thấy Mộc Hoàng chậm rãi nhắm mắt lại, trong

lòng nàng bỗng như phát điên. Bàn tay nắm quân cờ bắt đầu run rẩy. Nàng

có dám đánh cược phen này không? Có dám dùng tính mệnh của Mộc Hoàng để

đánh cược không?



Một cờ hạ xuống, chết hay sống sẽ do trời định.