Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 621 : Tình là đau thương

Ngày đăng: 19:55 19/04/20


Ngón tay lướt nhẹ qua quân cờ. Quân cờ đã được nâng lên nhưng trong lòng nàng lại trăm xoay ngàn chuyển.



Hạ hay không? Đánh cược hay không? Lần đầu tiên Phong Vân cảm thấy quân cờ trong tay nặng tựa ngàn cân.



“Ầm ầm…” Trong nháy mắt này, phía xa không ngừng vang lên

những tiếng nổ mạnh. Một tiếng tiếp một tiếng cứ liên tục vang lên. Đó

là tiếng động do đám người Li Giang đang công phá Ngũ hành cung của

trung tâm Hắc Ngục.



Bọn họ đều tụ lại nơi này.



Đồng thời, tất cả đám người còn lại của Hắc Ngục cũng đã lao nhanh về đây. Sát khí dày đặc tràn ngập cả một phương.



Còn Ám Chi Nguyên, dường như cũng biết Hắc Ngục đang lâm vào tình

cảnh khốn đốn, nó bắt đầu quay cuồng chấn động. Màu đen nồng đậm đã bao

phủ cả một khoảng không phía trên như muốn ngăn linh lực ngoại lực xâm

nhập. Nhưng bởi vì có Á Phi ở trong này, trên người hắn phát ra khí thế

sáng chói nên đám người Li Giang vẫn có thể dễ dàng tìm được phương

hướng giữa bầu trời đầy màu đen tăm tối.



Binh mã càng lúc càng tới gần.



Phong Vân nắm quân cờ trong tay, nhìn bàn cờ trước mặt. Chỉ cần nàng

hạ quân cờ xuống, hai bên lập tức đi tới bước cuối cùng. Ngươi chết ta

sống.



Tới bước cuối cùng nàng không sợ, ngươi chết ta sống nàng cũng không sợ. Nàng chỉ sợ chó cùng rứt giậu, mà vua Hắc Ngục này…



Mây đen tràn ngập đầy trời, Ám Chi Nguyên thuần túy đã bao phủ hết

thảy làm cho cả nơi này đều nhuốm màu u ám. Giữa bầu không khí u ám đó,

cả người Mộc Hoàng vốn đang đứng đầu sóng ngọn gió vẫn nhanh chóng bị

hút vào bên trong cột sáng Ám Chi Nguyên.



Hơi thở yếu ớt, mặt mày nhắm chặt. Nếu không phải Phong Vân vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, chỉ sợ là…



“Hạ cờ đi!” Phong Vân còn đang do dự thì lời của Á Phi lại

một lần nữa vang lên trong đầu nàng. Phong Vân không trả lời Á Phi mà

vẫn trầm ngâm như trước.



Á Phi biết những lo lắng và e ngại của Phong Vân. Nếu nàng hạ cờ, vua Hắc Ngục sẽ thực sự lâm vào cảnh chó cùng rứt giậu. Vậy có khác gì nàng tận tay đưa Mộc Hoàng xuống hoàng tuyền? Một hành động như vậy, chưa

nói tới chuyện làm, chỉ cần nghĩ tới đã khiến người ta đau tới thấu gan

thấu ruột. Hắn có thể hiểu được trong lòng Phong Vân đang gió nổi mây

phun, nhưng hắn cũng biết nếu lúc này lùi bước thì bọn họ sẽ thua cuộc.



“Phong Vân…”



Á Phi không định khuyên nhủ nhiều, có điều…



“Nhìn coi, Phong Vân của ta không phải là người thiếu quả quyết như thế…” Đúng lúc lời nói của Á Phi còn chưa hạ xuống thì bên tai Phong Vân bỗng vang lên một tiếng nói.



Đó là giọng nói của Mộc Hoàng.



Phong Vân nghe xong liền kích động ngẩng đầu lên. Ngay trước mặt

nàng, ngay tại nơi nàng có thể chạm tay vào, một Mộc Hoàng trong suốt

đang đứng trước mặt nàng, kiêu ngạo như trước, cuồng vọng không giảm.

Gương mặt tươi cười cùng đáy mắt tràn đầy tình yêu say đắm rõ ràng đang

nở rộ ngay trước mắt nàng.



Mộc Hoàng? Sao có thể? Nàng hoa mắt ư?



Phong Vân nhìn Mộc Hoàng ở ngay trước mắt, vẻ mặt đầy khiếp sợ. Hồi

lâu mới lấy lại được thần trí, nàng vội ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía

Mộc Hoàng ở phía xa xa bên Ám Chi Nguyên.



Mộc Hoàng cả người thảm hại vẫn đang ở đó, đóng chặt mọi suy nghĩ,

toàn thân đều bị vây quanh bởi làn khói đen u tối. Lúc này dường như đã

không còn có thể cảm nhận được hơi thở của hắn. Mà đồng thời, vua Hắc

Ngục đối diện nàng và Á Phi đứng phía sau cũng không có phản ứng gì.

Chuyện này là sao?



Chẳng lẽ, chẳng lẽ…



Phong Vân chợt cảm thấy vô cùng kinh hãi, cả người cơ hồ trở nên run rẩy.



Không để cho nàng quá sợ hãi, Mộc Hoàng toàn thân trong suốt không

hiểu là đang tồn tại ở trạng thái nào chậm rãi cười với Phong Vân, “Ta không sao, nàng đừng sợ!” Hắn vừa nói vừa phủ một tay lên lưng nàng. Bàn tay rõ ràng không có độ

ấm, không có sức nặng, nhưng lại vô cùng ấm áp lòng người, lại chắc

nịch làm người ta trấn định. Nàng cảm thấy Mộc Hoàng không giống người

thực nhưng lại giống hệt như người thực.



Lúc này Phong Vân mới thở phào nhẹ nhõm. Nghe rõ một chút thì đây chính là thuật truyền âm qua tâm linh, việc này…



“Sao chàng làm được thế này?” Phong Vân ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Mộc Hoàng.




“Aaa…” Cảm xúc điên cuồng trong nháy mắt kích động tứ phía,

vua Hắc Ngục đột nhiên ngửa đầu thét dài một tiếng, bàn tay lại mạnh mẽ

vung lên.



“Hoàng đế của Nam Viên, ngươi chết đi cho bản tôn!”



Giữa tiếng hô thô bạo, cột sáng Ám Chi Nguyên to lớn ở đằng kia bỗng

tách ra một nhánh và biến thành chín luồng sấm sét từ trên không lao về phía Mộc Hoàng. Khí tức cường đại, hắc khí ngập trời, sát khí đằng đằng khiến mọi người xung quanh lập tức đại biến sắc mặt.



“Không…” Tiểu Thực, sư tử Hoàng Kim, Li Giang… Cả đám cao

thủ cùng hoảng sợ lao về phía trước. Ám Chi Nguyên kia, mấy di tộc

thượng cổ bọn họ phải liên kết lại mới có thể ngăn chặn được uy lực của

nó. Nếu Mộc Hoàng bị trúng đòn này, cho dù cơ thể hắn có là mình đồng da sắt thì cũng nhất định sẽ…



Khói lửa bốc lên làm kinh hãi lòng người.



Có điều, bọn Li Giang đã nhanh mà Ám Chi Nguyên do vua Hắc Ngục điều

động còn nhanh hơn. Một đòn nghiêm trọng lập tức xuất hiện ngay trước

người Mộc Hoàng.



“Mộc Hoàng…”



“Không được…”



“Không…”



Tốc độ của đòn đánh cực kỳ nhanh khiến mọi người không kịp lao đến,

chỉ có thể trơ mắt nhìn Ám Chi Nguyên lao về phía Mộc Hoàng mà không kịp ra tay cứu trợ. Cả đám cơ hồ không tránh khỏi máu huyết sôi sục.



Nhưng mà, ngay trong chớp mắt ấy, bỗng có một bóng người nhanh như

chớp chắn trước mặt Mộc Hoàng. Mái tóc tung bay, vẻ mặt càn cỡ, người

đầy bi thương. Đó chẳng phải là Đế Sát thì là ai? Lúc này hắn chính là

người đứng gần Mộc Hoàng nhất.



“Đế Sát…” Nụ cười đắc ý trên gương mặt của vua Hắc Ngục trong nháy mắt trở nên cứng đờ. Ông ta cơ hồ điên cuồng gào thét với Đế Sát.



Sao lại thế này? Sao lại…



Đám người Li Giang như bão táp lao đến cũng đồng loạt ngẩn người ra. Đế Sát? Tên Đế Sát này hắn định làm gì?



Đế Sát nhìn Ám Chi Nguyên đang gào théo lao đến. Hắn cúi đầu, ánh mắt vẫn khóa trên người Phong Vân. Hắn không muốn cứu Mộc Hoàng, hắn thực

sự không nghĩ tới việc đó. Có điều, không có Mộc Hoàng sẽ không có Phong Vân. Hắn không nỡ.



Thực sự… Không nỡ…



“Mau lùi lại…” Lúc này vua Hắc Ngục đã nổi giận đùng đùng,

ông ta liền liều mạng xoay chuyển Ám Chi Nguyên. Nhưng đó là đòn tấn

công mà ông ta dốc toàn lực xuất ra, sao có thể…



Làm ngơ trước tiếng gầm rú của vua Hắc Ngục với mình, Đế Sát chỉ bình tĩnh nhìn Phong Vân. Dường như hắn muốn thông qua một cái nhìn sẽ khắc

sâu hình bóng Phong Vân vào lòng, khắc sâu vào linh hồn của hắn.



Hắn sẽ mang theo nàng, vĩnh viễn.



“Điên rồ!” Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Mộc Hoàng vẫn đứng bên cạnh Phong Vân khe khẽ thở dài rồi bỗng biến mất.



Còn Phong Vân hiển nhiên cũng không ngờ Đế Sát sẽ làm như vậy. Nàng

không khỏi sửng sốt ngẩng phắt đầu đối diện với ánh mắt của Đế Sát.

Trong mắt hắn chứa đầy sự say mê, điên cuồng và tình yêu say đắm,cùng

với sự tuyệt vọng bi ai… Cảm xúc tràn ngập trong mắt hắn khiến người ta…



Phong Vân hít sâu một hơi rồi khẽ thở dài. Ngay sau đó, quanh người

nàng đột nhiên xuất hiện những luồng sáng xanh biếc. Đó là linh lực xuất phát từ linh hồn nàng.



“Phong Vân, cô định làm gì vậy?” Á Phi đứng gần Phong Vân

nhất lập tức phát hiện ra. Hắn không khỏi hét to một tiếng và vươn tay

túm lấy Phong Vân. Nhưng tay hắn còn chưa chạm được vào người Phong Vân

thì thân hình nàng đã đột nhiên biến mất khỏi chỗ ngồi.



Bóng tối bay múa, Ám Chi Nguyên đang lao nhanh về phía Đế Sát.



“Ầm…” Chỉ nghe một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Ám Chi Nguyên đã nổ ầm ầm trên trời. Ánh sáng màu đen văng ra khắp nơi

giống như ngàn sao bay múa.



“Phong Vân… A…”



Khi trời sao bay múa lắng xuống, Đế Sát hai mắt đỏ ngầu ôm lấy Phong Vân đang từ từ ngã xuống.



“Ta không thể nợ ngươi…”



Gió lại khe khẽ thổi. Chữ tình liệu có bao nhiêu đau thương?