Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 622 : Thánh Quang Chi Vũ

Ngày đăng: 19:55 19/04/20


Ta không thể nợ ngươi… Ta không thể…



Bên tai vang lên tiếng thở dài thầm kín, Đế Sát nhìn Phong Vân đang

che ngay trước người hắn, tiếp một đòn thay hắn. Bàn tay ôm lấy Phong

Vân bắt đầu trở nên run rẩy.



Không, không, đây không phải điều hắn muốn. Phong vân sao có thể che chắn cho hắn, sao có thể như vậy.



“Nàng không nợ ta, nàng không nợ ta. Nàng đừng làm ta sợ, Phong Vân…”



Nhìn thấy Phong Vân trong lòng mình dường như không thể chống đỡ được nữa mà trượt xuống, trong nháy mắt, Đế Sát cơ hồ kinh hãi tới mức trên

mặt chẳng còn tí huyết sắc nào. Hắn luống cuống dùng linh lực bao bọc

lấy Phong Vân nhưng trong lúc nhất thời vẫn không thể bình tĩnh lại được và không biết phải bắt đầu từ đâu để chữa thương cho nàng. Đòn tấn công cường đại của Ám Chi Nguyên đối với người ngoài chính là đòn tấn công

trí mạng.



Không thể khống chế cơ thể mà trượt xuống, Phong Vân nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi không còn giọt máu và lo lắng của Đế Sát, môi nàng chậm rãi

cong lên thành một nụ cười khó khăn, “Ta vẫn… chưa trả xong…”



Tiếng nói yếu ớt, có than thở, có bi thương. Đế Sát đã lấy thân mình

ra để cứu bọn họ, món nợ này nàng và Mộc Hoàng rốt cuộc vẫn chưa trả

được, rốt cuộc vẫn chưa được yên lòng yên dạ.



Cho nên, nàng phải làm như vậy.



Ánh sáng màu đen bay múa bên người Phong Vân, khi va chạm vào thứ ánh sáng khác, nó liền bùng nổ như pháo hoa rực rỡ.



Màu đen và màu xanh lục đan vào nhau vô cùng đẹp mắt. Không gian xung quanh vẫn vô cùng yên tĩnh. Tất cả mọi người bị sự biến hóa bất ngờ này làm cho chấn động đến mức hoàn toàn lặng người.



Mộc Hoàng, Đế Sát, Phong Vân… Việc này… Điều này sao có thể…



“Phong Vân!” Giữa sự yên tĩnh ngắn ngủi này, Á Phi là người

đầu tiên lấy lại phản ứng. Hắn hét to một tiếng, cả người đột nhiên lao

về phía Phong Vân.



Phong Vân đã ngăn cản đòn tấn công của Ám Chi Nguyên, mà cơ thể của

nàng lại vô cùng không thích hợp, thể chất của nàng cực kỳ xung khắc với Ám Chi Nguyên. Trong cơ thể của nàng tràn đầy nguyên lực sinh mệnh, là

thứ hoàn toàn xung khắc với Ám Chi Nguyên. Hậu quả của vết thương mà Ám

Chi Nguyên gây ra trên người nàng sẽ lớn hơn gấp bội.



Vẻ mặt vốn luôn trấn định của Á Phi lúc này cũng đã trắng bệch.



“Phong Vân…”



“Vân Vân…”



Trên bầu trời, đám người Li Giang vốn đang nhào về phía Mộc Hoàng đột nhiên bừng tỉnh sau tiếng hét mãnh liệt của Á Phi. Cả đám không khỏi

kinh ngạc lao về phía Phong Vân.



“Tất cả không được tới đây! Cút ngay! Cút ngay!” Mà lúc này, Đế Sát lại như thể đã phát điên. Hắn ôm lấy Phong Vân và không ngừng né tránh đám người Mặc Đế đang lao đến. Vẻ mặt dữ tợn của hắn khiến người

ta kinh hãi.



“Ta không giao nàng cho các ngươi đâu, không đâu…”



Hắn không thể giao Phong Vân cho những người khác, không thể. Hắn

không muốn sống mà không nhìn thấy Phong Vân, không muốn sống mà không

được nhìn thấy nàng.



Phong Vân đang bị Đế Sát ôm chặt đã nhắm mắt lại và dường như đã chìm vào hôn mê. Đế Sát cơ hồ không thể khống chế bản thân được nữa. Cùng

với sự biến đổi của hắn, Ám Chi Nguyên từ trong cơ thể hắn sinh ra và

linh lực trong người hắn cũng bắt đầu điên cuồng khởi động. Ám Chi

Nguyên mạnh mẽ vốn được bảo tồn trong thân thể hắn đã bị hắn kêu gọi mà

bắt đầu bay vút lên. Một quầng sáng màu đen khổng lồ bắt đầu hình thành

xung quanh người Đế Sát. Khí tức mãnh liệt vù vù thổi qua quét ngang hết thảy mọi thứ xung quanh nơi này.



Đám người Li Giang lập tức bị luồng linh lực cuồng mãnh dồn ép tới nỗi không tiến lên được.



“Thiếu chủ, thiếu chủ…”



“A… Thiếu chủ, không được…”



Đám người Hắc Ngục muốn lao tới ngăn cản Đế Sát còn chưa tới gần được hắn đã bị cơn lốc khổng lồ dữ tợn đẩy bắn ra ngoài. Những kẻ có chút

linh lực mỏng manh cơ hồ bị đánh cho sợ chết khiếp.



Đế Sát này đã hoàn toàn chẳng phân biệt được địch ta mà ai hắn cũng tấn công.



“Sát nhi, con điên rồi sao? Mau dừng lại, dừng lại!” Vua Địa Ngục cũng đã vọt tới. Sắc mặt ông ta đại biến khi thấy tình huống khẩn

cấp trước mắt. Đế Sát là người kế thừa Ám Chi Nguyên, nếu nó thực sự

phát điên, đến ông ta là cha của nó cũng không thể khống chế được Ám Chi Nguyên của Hắc Ngục.



Đế Sát nó muốn… Muốn…
ngay cả sư tử Hoàng Kim cũng trầm mặc không nói gì. Có lẽ bọn họ đã

không thể tìm ra được lời nào để nói nữa. Ai cũng tận mắt chứng kiến mọi người đã cố gắng thế nào trong thời gian qua, nhưng kết quả là…



“Vân Vân chết tiệt, sao cô lại che chắn thay cho Đế Sát, sao cô lại làm vậy chứ?”



Giữa bầu không khí trầm mặc này, Tiểu Thực vốn đang bò trên đầu vai

Phong Vân bỗng gào khóc thành tiếng, cả cánh hoa của nó đều mở to ra ôm

chặt lấy Phong Vân.



“Nên làm vậy.” Đúng lúc nó đang than khóc thì ngoài cửa vang lên một tiếng nói. Gương mặt mệt mỏi của Mộc Hoàng xuất hiện bên ngoài

tẩm cung. Ánh mắt thâm thúy của hắn lướt qua mọi người hướng về phía

Phong Vân đang nằm trên giường nhưng chân lại không hề bước vào một

bước.



“Ngươi… Cái tên khốn kiếp!” Tiểu Thực giận dữ.



“…Không… sai…”



Đúng lúc Tiểu Thực cất tiếng mắng mỏ thì một tiếng nói khàn khàn bỗng chậm rãi vang lên, ngữ khí vô cùng suy yếu nhưng vẫn kiên quyết như

trước.



Đúng là giọng nói của Phong Vân.



“Phong Vân…”



“Phong Vân…”



Đám người Á Phi, Li Giang, Ngàn Dạ Lan lập tức vây quanh nàng.



Mộc Hoàng đứng bên ngoài tẩm cung cũng kích động muốn bước vào nhưng

cuối cùng vẫn nhẫn nại dừng bước đứng bên ngoài và chỉ ngó đầu vào nhìn. Ám Chi Nguyên trên người Phong Vân và Thánh Quang Chi Vũ trên người hắn là kẻ thù của nhau. Trời sinh vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Lúc mới đầu hắn còn có thể dựa sát vào Phong Vân, nhưng hiện giờ ngay cả đứng cạnh

Phong Vân hắn cũng không dám, bởi Thánh Quang Chi Vũ vô hình trên người

hắn sẽ trực tiếp phá hủy Ám Chi Nguyên trên người Phong Vân, mà trên

người Phong Vân lúc này lại toàn là Ám Chi Nguyên. Hắn phá hủy Ám Chi

Nguyên trên người nàng chính là giết chết nàng. Phong Vân hiện tại cũng

không chịu nổi khi hắn tới gần. Hắn chỉ có thể nhịn đau đứng nhìn từ xa, nhìn đám người Á Phi dốc toàn lực ra cứu Phong Vân, còn hắn lại không

thể chen tay vào được.



“Ta không… sao…” Phong Vân nằm trên giường chậm chạp mở to

hai mắt. Nàng thoáng nhìn qua mọi người xung quanh, định nở một nụ cười

bình thản nhưng cuối cùng gương mặt vẫn không thể nở ra nụ cười.



“Phong Vân, không cần miễn cưỡng!” Mặc Đế thấy vậy liền trầm giọng nói.



“Chúng ta không cần ngươi an ủi, ngươi tự lo cho mình tốt đi rồi hãy nói.” Li Giang nói chuyện ác khẩu nhưng trong lời nói cũng chứa sự quan tâm.



Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo không nói gì, chỉ cùng đám người Hải Long đứng một bên bình tĩnh nhìn Phong Vân.



Phong Vân nhìn mọi người, trong mắt hiện lên một tia thông tỏ. Tiếp

đó, nàng khẽ nghiêng đầu nhìn Mộc Hoàng đang đứng ngoài tẩm cung, trong

mắt lóe lên tia sáng thấu hiểu tâm tâm tương tri.



“Cũng chỉ có chàng mới hiểu ta.” Phong Vân nhìn Mộc Hoàng, trong mắt tràn ngập ý cười.



Mộc Hoàng đang nhìn Phong Vân, nghe nàng nói thế, khóe miệng hắn cũng miễn cưỡng nở một nụ cười tươi. Hắn nói với nàng, “Ta không hiểu nàng thì ai hiểu.”



Dứt lời, hai người lại nhìn về phía nhau. Sự thấu hiểu ánh lên trong mắt bọn họ đã vượt qua hết thảy.



Trông thấy tình cảnh như vậy, Á Phi vẫn nhìn Phong Vân từ khi nàng

tỉnh lại càng cau mày chặt hơn. Theo lý thuyết thì Phong Vân không tỉnh

lại mới phải. Vậy mà lúc này nàng lại tỉnh, nghĩa là…



Dịch chuyển tầm mắt, nhìn thấy đám màu đen trên cổ Phong Vân bắt đầu

di chuyển về phía ấn đường của nàng, Á Phi nắm chặt hai tay lại.



“Chàng đã hiểu ta thì bước vào đây. Ta không muốn chàng đứng xa ta như vậy.” Phong Vân vừa nhìn Mộc Hoàng vừa chậm chạp khó khăn vươn tay về phía hắn.



“Phong Vân!” Đám người Li Giang, Ngàn Dạ Lan lập tức kêu to.



“Vào đi!” Phong Vân lại vô cùng kiên quyết.



Mộc Hoàng nhìn Phong Vân, lại nhìn về phía Á Phi đang đưa mắt ra hiệu về phía hắn. Đôi mắt hắn hơi rũ xuống.



Một lát sau, hắn đột nhiên ngẩng đầu cười với Phong Vân, “Được.”



Được, một lời lộ ra sự kiên quyết chém đinh chặt sắt.



Mộc Hoàng bước nhanh vào.