Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo
Chương 626 : Vạn thú đột kích
Ngày đăng: 19:55 19/04/20
Trông thấy một đóa hoa vô cùng lớn ở sâu trong Ám Chi Nguyên, Phong Vân bất giác cau mày lại.
“Đi nào, tới đó ngồi đi!” Đế Sát cười với Phong Vân rồi kéo nàng về phía đóa hoa với một sức lực khiến Phong Vân không thể kháng cự.
Nghiêng ngả lảo đảo, Phong Vân bị Đế Sát đẩy một cái ngồi ngay giữa tâm đóa hoa.
“Đế Sát!”
“Suỵt…” Không đợi Phong Vân nhảy ra, Đế Sát nhẹ nhàng suỵt
một tiếng. Sau đó, hắn chắp hai tay lại, một luồng linh lực màu đen lập
tức quấn quanh Phong Vân, khiến nàng có muốn động cũng không thể cử động được.
“Ta không vĩ đại tới mức đi giúp Mộc Hoàng, việc ta có thể giúp và nguyện ý giúp chỉ có thể là giúp nàng thôi.” Vào thời điểm khi luồng linh lực màu đen bao phủ lên Phong Vân, tiếng
nói u ám bẩm sinh của Đế Sát từ từ vang lên bên tai nàng.
“Mộc chi tâm, thảo chi hồn, hoa chi linh. Ta không có gì hay ho
để cho nàng, chỉ có thể giúp nàng một việc cuối cùng là tiêu trừ chướng
ngại ẩn trong cơ thể của nàng mà thôi.”
Tiếng nói của hắn tuy lạnh lùng nhưng lại mang theo sự ôn nhu vô tận.
“Đế…” Từ khi nhìn thấy đóa hoa khổng lồ lại nở rộ trong Ám
Chi Nguyên, trong lòng Phong Vân đã có chút phỏng đoán, lúc này, khi
nghe Đế Sát nói thế, nàng càng chắc chắn, vì vậy không khỏi vùng vẫy
muốn thoát ra ngoài.
Nhưng mà, linh lực màu đen quanh người nàng đã bắt đầu bốc lên. Đế
Sát đã dùng toàn lực để hối thúc hoa chi linh khổng lồ kia, sức ép của
nó khiến Phong Vân ngay cả nói chuyện cũng không mở miệng ra được. Nàng
chỉ có thể bình tĩnh nhìn Đế Sát từ bên trong vòng vây của linh lực màu
đen mà thôi.
Mộc chi tâm của tộc tinh linh, thảo chi hồn của tộc mỹ nhân ngư đều
là những thứ vô cùng trọng yếu. Vì vậy, hoa chi linh với Hắc Ngục mà nói chắc chắn cũng chẳng phải vật tầm thường. Vậy mà Đế Sát lại…
Xuyên qua bức màn linh lực màu đen, Đế Sát mỉm cười nhìn Phong Vân,
vẻ mặt hắn vẫn hiện hữu sự thông tỏ. Vì Phong Vân, cái gì hắn cũng bỏ
được, đến ngay cả tính mệnh của mình hắn còn cho nàng được, nói gì tới
hoa chi linh? Hắn sẽ không vì Mộc Hoàng mà đi đối mặt với lực lượng hắc
ám bí ẩn kia, hắn chỉ có thể đem hết tâm tư dốc vào Phong Vân, vì nàng
mà tiêu trừ toàn bộ.
Có thêm hoa chi linh của hắn, ba loại linh vật hợp lại với nhau, nếu
Phong Vân có thể hấp thụ được hoàn toàn thì dù lực lượng thần bí kia dù có lợi hại cỡ nào, Phong Vân cũng sẽ không sợ.
Tầng tầng lớp lớp sương khói màu đen bay lên và nhanh chóng bao bọc lấy Phong Vân, ngăn cách tầm mắt của hai người.
Phong Vân âm thầm thở dài trong lòng và chậm rãi nhắm hai mắt lại. Đế Sát đã muốn làm việc này, nàng còn từ chối sẽ thành ra phụ lòng người
khác.
Ám Chi Nguyên nhanh chóng bao vây lấy hoa chi linh khổng lồ. Màu đỏ
rực của đóa ra phát ra chói lòa trong đêm tối. Ánh sáng bay múa, đỏ và
đen hòa lẫn vào nhau.
Đế Sát đứng bên ngoài, vẻ tươi cười trên mặt từ từ phai nhạt. Tới
cuối cùng, trên gương mặt hắn lại hiện lên chút đau khổ, nhưng ánh mắt
vẫn không rời khỏi nơi gương mặt Phong Vân đã bị toàn bộ linh lực màu
đen bao phủ tới mức không còn nhìn thấy gì nữa. Mối thâm tình tràn đầy
bị che giấu, vẻ thoải mái sang sảng cố tình thể hiện ra ngoài lúc này
mới được bộc lộ không hề cố kỵ.
Hưng phấn? Vui sướng? Không, chỉ có sự đau buồn.
“Sát Sát, không cần phải như vậy!” Tiểu Thực đứng một bên thấy vậy liền cong cong đóa hoa nói với hắn.
“Sát Sát?” Đế Sát quay đầu nhìn Tiểu Thực, đây là kiểu xưng hô gì vậy?
Tiểu Thực đong đưa thân mình đi tới bên cạnh Đế Sát. Nó vươn cành ra xoa xoa đầu Đế Sát rồi thở dài, “Ta không khuyên ngươi đừng đau lòng, ta chỉ khuyên ngươi đừng quá đau
lòng. Ngươi và Vân Vân không hợp nhau đâu, đó chỉ là vấn đề sớm muộn
thôi. Tâm tư của Vân Vân thế nào ta hiểu.”
Đế Sát không ngờ Tiểu Thực lại nói những lời này với hắn. Hắn không khỏi trầm mặc quay đầu và không để ý gì tới Tiểu Thực nữa.
Tiểu Thực thấy vậy lại ngồi xuống sát bên cạnh Đế Sát.
thì chẳng phải rõ ràng nơi này thực sự không phải lối xâm nhập của bọn
chúng sao?
Sư tử Hoàng Kim lắc đầu. Nó thực sự không cảm nhận được. Nhưng mà, nó lại cảm thấy nơi này chắc chắn có vấn đề.
“Đi, chúng ta đi tìm cung chủ Thánh Linh Cung.” Nhìn thấy
biểu hiện của sư tử Hoàng Kim, Mộc Hoàng cũng đoán được suy nghĩ của nó. Hắn liền quay đầu định bước sâu vào bên trong núi Thánh Linh Cung để
tới Thánh Linh Cung. Ngày đó, lực lượng hắc ám kia đã thoát ratừ bên
trong Thánh Linh Cung. Nếu núi Thánh Linh Cung không phải lối vào của
lực lượng kia, thì Thánh Linh Cung chắc chắc có quan hệ với bọn chúng.
Ban đầu hắn không muốn đánh rắn động cỏ mà định xác định ra vị trí rồi
nói sau, mà giờ xem ra bắt buộc phải tìm tới tận cửa rồi.
Sư tử Hoàng Kim suy nghĩ trong nháy mắt rồi lập tức gật đầu đuổi theo.
Núi cao mờ mờ tỏ tỏ. Từ sau khi biết được chuyện Phong Vân làm náo loạn ở Nam Viên, Thánh Linh Cung liền đóng cửa im ắng.
Giữa lúc không nắm được bất cứ thông tin gì, nơi này đang được nghênh đón hai vị sát thần.
Gió se se lạnh, lạnh như băng đến tận xương. Giữa bầu không khí lạnh
tận cốt tủy này, trong một không gian xa xôi, bên trong cung điện tỏa
ánh sáng rực rỡ, tất cả các ngọn đèn dầu đều đang được thắp sáng. Ánh
đèn làm nổi bật một bóng người dữ tợn đang quay lưng lại phía này.
Ngắm nghía chén rượu trong tay, ngón tay thon dài của người đó bỗng như lơ đãng niết một cái.
“Rốp.” Chén rượu làm bằng tinh thạch trong nháy mắt vỡ tan thành bột. Bụi vỡ từ kẽ ngón tay người đó rơi rơi xuống dưới.
“Bốn tộc đã thoát khỏi khống chế. Nhưng mà, khà khà, Tái ông mất ngựa, biết đâu lại là phúc, ha ha…” Tiếng cười lạnh như băng dường như không có chút cảm xúc của con người vang lên bên trong cung điện hoa lệ.
Vô số tiếng hồi âm lập tức vang lên.
“Tam đại lục, chúng ta chờ đợi ngày này lâu lắm rồi. Ha ha, nghĩ
tới chuyện rốt cuộc cũng có thể chiếm được, thực sự khiến người ta kích
động…”
“Người đâu…”
Tiếng cười khà khà cứ quanh quẩn trong không gian xa xôi và loáng thoáng có những tiếng nói u ám truyền lại.
Tam đại lục, bọn họ… Đến đây…
Ánh mặt trời tỏa xuống rực rỡ. Trong lúc không gian xa xôi kia còn
đang xao động, Mộc Hoàng và sư tử Hoàng Kim đã tìm tới cửa Thánh Linh
Cung ở sâu bên trong các dãy núi Thánh Linh Cung.
Một tiếng chuông đồng lanh lảnh bỗng vang lên.
Cùng với tiếng chuông vang lên đó, một thanh trường kiếm cắm trong
lòng núi bỗng bị một sức ép vô hình làm cho từ từ rút ra ngoài.
“Có vấn đề!” Sư tử Hoàng Kim và Mộc Hoàng đồng thời phát hiện ra sự kỳ lạ, cả hai đều dừng bước.
“Vù…” Đúng lúc bọn họ phát hiện ra sự việc, chuôi của trường kiếm đã bị ép hẳn ra khỏi lòng núi.
Cùng với tiếng vù bay ra của trường kiếm, cả núi Thánh Linh Cung bỗng nhiên rung chuyển.
“Ha ha…”
“Lão tử đến đây…”
“Ô…”
Trường kiếm vừa rút ra giống như phong ấn bị mở. Cả dãy núi lập tức
lắc lư lay động. Có vô số âm thanh từ nơi đó vang lên. Ngay sau đó, bỗng có một đám yêu thú phóng lên cao che thiên lấp địa.
Phi long vảy đỏ cấp mười một, cuồng thú ngũ trảo cấp mười hai, chi chủ cấp mười ba, dực long tám cánh cấp mười lăm…
Tất cả đều là yêu thú cấp cao, tất cả đều là những thú vương chưa từng thấy.
Những thân hình khổng lồ bay vọt lên trời cao. Sát khí dữ tợn trong nháy mắt tràn ngập cả một phương rộng lớn.
Vạn thú đột kích…