Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo
Chương 627 : Phía trên vị diện
Ngày đăng: 19:55 19/04/20
“Lùi lại!” Ở trung tâm thế trận, Đế Sát thản nhiên nói với
Tiểu Thực một câu. Tiểu Thực lập tức nói gì nghe nấy rời xa khỏi trung
tâm của đợt sóng màu đen cuồn cuộn.
Lấy Phong Vân làm trung tâm, Ám Chi Nguyên bắt đầu khởi động như sóng hoa đang nở bung ra. Ngay ở giữa, hoa chi linh khổng lồ đang nhanh
chóng hé ra cụp vào. Cùng với chuyển động hé ra cụp vào của nó, hào
quang linh lực hoa mỹ bắt đầu nhanh chóng bành trướng và cùng phối hợp
ăn ý với PhongVân đang ngồi bên trong. Ánh sáng nhè nhẹ từ một nơi nào
đó dần dần thâm nhập vào cơ thể của Phong Vân. Thảo chi hồn, mộc chi
tâm, hoa chi linh cùng dung hợp một chỗ. Loại cộng hưởng này đã sinh ra
những thay đổi thiên biến vạn hóa ở bên trong cơ thể của Phong Vân. Tất
cả các kinh mạch lại lần thứ hai được thả lỏng. Mọi thứ không sạch sẽ
đều từ trong cơ thể Phong Vân bị bức ra ngoài. Tất cả các năng lượng
thần bí hắc ám cũng tầng tầng lớp lớp bị phá hủy. Năng lượng mới tinh và cơ thể không ngừng được bồi đắp. Mà trong lúc đó, tam đại bảo vật cũng
không ngừng dung hợp với nhau. Sự dung hợp trước nay chưa từng có giống
như Trường Giang và Hoàng Hà rót những cơn sóng gió động trời vào bên
trong kinh mạch của Phong Vân, trong chớp mắt đã khuếch đại thành biển
cả. Bên trong cơ thể của Phong Vân có những biến hóa nghiêng trời lệch
đất. Nguyên lực màu đen đang rung động, đang không ngừng quay cuồng. Từ
xa nhìn lại, nó giống như một bông hoa màu đen đang không ngừng nở rộ,
khép lại, nở rộ. Cùng với sự nở rộ này, Ám Chi Nguyên bắt đầu từ từ yếu
bớt đi.
“Ngươi… Ngươi lại dám đem hoa chi linh cho cô ta!” Tin tức bay tới tai vua Hắc Ngục, ông ta cơ hồ tức giận với Đế Sát tới mức nói không nên lời.
Đế Sát không trả lời vua Hắc Ngục, chỉ chuyên tâm nhìn sự thay đổi của Ám Chi Nguyên.
“Ngươi… Ngươi…” Thấy vậy, sắc mặt của vua Địa Ngục trở nên xanh mét.
Hoa chi linh là từ bên trong Ám Chi Nguyên sinh ra. Hai thứ nương tựa vào nhau, hỗ trợ cho nhau. Nếu không có hoa chi linh thì Ám Chi Nguyên
sẽ mất đi một nửa uy lực. Đứa con này của ông ta quả thực là mê muội,
cái gì nó cũng đem cho Hách Liên Phong Vân, cái gì cũng cho hết. Mà xem
tình hình này, Phong Vân đã hấp thu được hơn phân nửa rồi, ông ta có
muốn ngăn cản cũng không có cách nào ngăn cản được, việc này…
Trong lòng vua Hắc Ngục quả thật có ý nghĩ muốn bóp chết Đế Sát.
Mọi người ở Hắc Ngục mắt thấy tình hình xung quanh, ai nấy đều hai mặt nhìn nhau nhưng không dám nói gì.
Thiếu chủ của bọn họ, đây là…
Gió lạnh lại nổi, cái lạnh phần phật tỏa ra tứ phương.
“Ầm…” Giữa lúc gió nổi lên khắp tứ phương và sóng đen tầng
tầng lớp lớp dâng lên, một tiếng giống như tiếng sấm ngày mưa dần dần từ sâu bên trong Ám Chi Nguyên truyền ra. Ngay sau đó, tiếng nổ càng lúc
càng vang,càng lúc càng vang.
Cùng với tiếng sấm vang lên này, một đóa hoa chi linh thật lớn có màu đen và đủ loại hình dạng bỗng xuất hiện ở giữa không gian bên trong.
Đóa hoa không ngừng bong ra từng mảng tầng tầng lớp lớp, rồi lại tiếp
tục tầng tầng lớp lớp. Thân hình của Phong Vân ở bên trong lúc ẩn lúc
hiện. Khí thế trầm ổn đã nhập vào cơ thể nàng. Không thần thánh quang
minh, cũng không giống sự lạnh lẽo của bóng tối hắc ám, đó là sự ngưng
kết giữa lực sinh mệnh và lực hắc ám.
Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại*.
(*Tạm dịch: Biển có thể thu nạp trăm sông, dung chứa được nên mới thành ra to lớn.)
Hai thứ đối địch là ánh sáng và bóng tối dung hợp lại với nhau tạo ra một loại linh lực lắng đọng và thâm thúy vượt quá mọi thứ trên thế gian này.
Bách trượng can đầu, canh tiến nhất bộ*.
(*Tạm dịch: Dù đã đạt đến đỉnh cao vẫn không ngừng học hỏi tiến tới.)
“A…” Giữa những âm thanh ồn ào lúc đó, Phong Vân đang bị bao vây ở bên trong bỗng hét một tiếng dài thấu trời và rung động không
trung. Ngay sau đó, mái tóc đen của nàng không gió mà động, nháy mắt đã
bay lên phần phật. Cả người nàng bỗng đứng thẳng dậy.
Cùng với tiếng thét dài của Phong Vân, hoa chi linh khổng lồ đã nở rộ cực đại rồi sau đó biến mất trong cơ thể của nàng. Cả hoa chi linh đã
bị Phong Vân hấp thu hết. Ánh sáng đen tối, khí tức lửa đỏ, sinh lực
xanh biếc, cả ba cùng đồng thời lưu chuyển quanh người Phong Vân. Khí
tức dung nạp vạn vật, lại uy hiếp tứ phương. Trên gương mặt của Phong
Vân tỏa ra thứ ánh sáng lung linh như ngọc, tiêu trừ sự sắc nhọn của
nàng, cũng làm tan rã cái lạnh băng và vô tình trên người nàng.
Phong Vân khép hờ hai mắt, khóe miệng nhẹ nhàng vẽ thành một đường
cong, ánh sáng lưu chuyển, thần thánh không thể xâm phạm. Hai tay nàng
hơi mở ra, vạch một đường hướng tới tứ phương. Lập tức, trên không trung của Hắc Ngục xuất hiện vô số đóa hoa hắc ám trôi nổi bồng bềnh, đẹp đẽ
và nở rộ, trong nháy mắt đã trải rộng khắp cả Hắc Ngục. Trong mỗi đóa
hoa đều chứa năng lượng sinh sôi khiến người ta khiếp sợ. Mỗi đóa hoa
đều có lực tấn công có thể so với cấp bậc linh đế.
Vị diện có cách thức tồn tại của vị diện. Mặc kệ nơi ngươi ở có bao nhiêu gian nan và khốn khổ, việc xâm lấn chính là tử tội.
“Lá chắn vị diện bị suy yếu cũng không phải không có cách nào sửa lại.” Sư tử Hoàng Kim trầm giọng mở miệng.
Dứt lời, sư tử Hoàng Kim đột nhiên quay đầu hướng về phía Ngàn Dạ Lan, “Ngàn Dạ Lan, lại đây, ta cần ngươi giúp.”
“Được.” Ngàn Dạ Lan lập tức đứng lên. Tuy rằng hắn không biết hắn có thể hỗ trợ cái gì.
“Đưa tay ra đây!” Sư tử Hoàng Kim chờ Ngàn Dạ Lan đi tới trước mặt nói liền trực tiếp ra lệnh.
Ngàn Dạ Lan xòe tay ra với vẻ khó hiểu. Mà đám người Mộc Hoàng Á Phi
đứng xung quanh lại thấy rõ. Khi Ngàn Dạ Lan xòe tay ra trước mặt sư tử
Hoàng Kim, sư tử Hoàng Kim liền khẽ khua móng vuốt về phía hắn. Một
luồng ánh sáng linh lực trong nháy mắt nhập vào bên trong cơ thể của
Ngàn Dạ Lan. Khi ánh sáng biến mất, quanh người Ngàn Dạ Lan bắt đầu có
một luồng linh lực tinh khiết sạch sẽ gần như trong suốt chậm rãi lưu
chuyển. Luồng linh lực đó ôn hòa tới mức khiến người ta có cảm giác như
đang được ôm ấp trong lòng. Thật tự nhiên, thoải mái, tuyệt vời.
Giữa bầu không khí tràn ngập cảm giác tuyệt vời này, trên tay Ngàn Dạ Lan loáng thoáng xuất hiện một tấm bản đồ gì đó. Ánh sáng lưu chuyển,
thâm thúy như biển.
Đám người Mộc Hoàng, Á Phi, Li Giang, Mặc Đế thấy vậy lập tức tiến sát lại.
Trên tay Ngàn Dạ Lan không phải tấm bản đồ của tam đại lục, thoạt
nhìn nó giống như bản đồ các vì sao. Nhưng thực ra cũng không quá giống. Mặt trên tấm bản đồ loang lổ nhiều điểm làm người ta không thể đoán ra
được.
“Đây là những nơi vị diện bị suy yếu.” Sư tử hoàng Kim biết mọi người không thấy rõ.
Đám người Mộc Hoàng vừa nghe nói thế liền lập tức biết đây là điểm mấu chốt.
“Mỗi người một phần, chúng ta mau đi lấp kín nó!” Li Giang nhanh mồm nhanh miệng, phản ứng cũng nhanh.
Đồng thời, Mộc Hoàng, Á Phi cũng giơ tay muốn sao chép tấm bản đồ
trên tay Ngàn Dạ Lan. Linh lực các màu phiêu động đọng lại thành một thế trận ánh sáng. Có điều, một vòng phục chế qua đi, tất cả mọi người đều
nhíu mày.
Không có, không thể phục chế, không thể sao chép. Thế này là ý gì?
“Các ngươi tưởng ai cũng có thể thấy bản đồ vị diện sao?” Lúc này, sư tử Hoàng Kim mới liếc mắt nhìn mọi người xung quanh với vẻ coi thường.
“Nếu không phải nhờ cậu ta thì các người chẳng ai thấy được đâu.”
Chỉ có thủ vệ của vị diện mới có thể xem được bản đồ vị diện. Nếu
không có Ngàn Dạ Lan thì nó sẽ không triển khai năng lực để bọn họ nhìn
được bản đồ.
“Linh hồn thuần khiết nhất?” Mộc Hoàng nghe nói thế liền
kinh ngạc nhìn Ngàn Dạ Lan. Khi định dùng cổ kiếm đâm vào điểm giới hạn, hắn cũng không chạm vào được, chỉ có Ngàn Dạ Lan mới chạm vào được,
việc này…
“Không chỉ có như thế đâu. Thể chất của cậu ta có thể tiếp nhận bất cứ loại linh lực nào.” Sư tử Hoàng Kim đưa ra đáp án.
Thứ Ngàn Dạ Lan có không chỉ là linh hồn thuần khiết nhất. Hắn có một cơ thể bác ái như trời cao, có thể dung nạp bất cứ loại linh lực nào mà không hề bài xích. Chuyện này, lúc trước nó chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra.
Nghe sư tử Hoàng Kim nói thế, đám Mộc Hoàng Á Phi đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ đã hiểu ra vấn đề.
“Nhiều lời vô ích. Giờ các ngươi lại đây, trước mắt chúng ta phải làm…” Sư tử Hoàng Kim khua móng vuốt phía trên bàn tay của Ngàn Dạ Lan. Sử
dụng thể chất của Ngàn Dạ Lan, nó đã chiết xuất ra hình ảnh các vì sao,
bản đồ vị mặt.
Đám người Mộc Hoàng nhất thời xúm lại bắt đầu bày binh bố trận.
Gió se lạnh lại thổi. Núi Thánh Linh Cung vốn xanh biếc giờ đã không
còn sót lại chút gì. Mà một số ít người của Thánh Linh Cung còn giữ được mạng sống giờ phút này cũng chật vật chạy trốn, căn bản không phát hiện ra nơi này đang tập hợp rất đông các đại thần.
Da trời vẫn xanh thẳm, tiếng gió thổi vi vu.
Lúc này, ở vị diện Thiên Phụ Sênh Thủy lại dày đặc sự lạnh lẽo.
“Thủ vệ của vị diện ư? Hừ, tới đúng lúc lắm!” Tiếng nói lạnh băng cắt qua cung điện hoa lệ nhưng không có sức sống chỉ để lại sát khí dày đặc.
“Vậy thử xem lúc này ngươi lợi hại hay chúng ta có năng lực.Người đâu…”
“Có…”
Mệnh lệnh lạnh băng vang động khắp tứ phương, sát khí nổi lên ùn ùn lạnh lẽo.