Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 628 : Phân công nhiệm vụ

Ngày đăng: 19:55 19/04/20


Gió se se lạnh, những bóng đen bắt đầu di động. Sư tử Hoàng Kim, Ngàn Dạ Lan, Mộc Hoàng chia nhau hành động, bắt đầu tu bổ không gian vị diện đã bị suy yếu. Bởi chỉ có sư tử Hoàng Kim và Ngàn Dạ Lan mới có thể

đụng chạm tới vị diện nên đoàn người chia làm hai hướng. Đám người Á Phi phụ trách tìm kiếm, tiến hành sửa sang sơ bộ, đám người Li Giang sẽ áp

chế và sửa chữa ngay sau đó. Mặc Đế và thủ lĩnh tộc Bỉ Mông mang theo

Ngàn Dạ Lan tiến hành phong ấn cuối cùng. Bên kia, sư tử Hoàng Kim và

Mộc Hoàng mỗi người phong ấn một nửa. Tộc người lùn và tộc Bỉ Mông đi

trước bọn họ để tiến hành sửa sang lại. Mọi thứ được tiến hành rất nhanh và có trật tự.



Gió đông lành lạnh thổi qua, nhè nhẹ điểm thêm vài bông tuyết. Giữa

khung cảnh tuyết trắng này, đám người của sư tử Hoàng Kim thì đang bận

đối phó, còn chủng tộcThiên Phụ Sênh Thủy cũng không hề nhàn rỗi.



Chớp ảnh di động, trong sự yên bình lại chất chứa sát khí lạnh run.



“Cái gì vậy?” Phong Vân đang bay vút qua màn trời. Nàng đã

liên lạc với sư tử Hoàng Kim và biết hiện tại bọn họ đang làm cái gì.

Lúc này, nàng đang ra sức bay nhanh để hội họp với bọn họ. Đúng lúc tới

trấn Uyển Diên thì Phong Vân bỗng đột nhiên ngẩn người.



Chỉ thấy, tại nơi trời xanh mấy trắng sáng sủa, ở ngay giữa trung tâm của trấn Uyển Diên, có một làn khói đen hắc ám từ mặt đất bay vút lên

không. Tám cánh, tám chân, đầu rết, đuôi bò cạp.



Yêu thú rết bò cạp cấp mười lăm?



Phong Vân chợt dừng bước lại. Trấn này cũng không phải rừng rậm ma thú, vì sao lại có ma thú siêu cấp ở đây thế này?



Mà ngay trong nháy mắt khi Phong Vân dừng bước, yêu thú đã hóa thành

làn khói giương nanh múa vuốt bay về phía màn trời. Quanh thân nó nồng

đậm hắc khí, dưới ánh mặt trời, trông nó có vẻ vạn phần quỷ dị.



“Bọn họ không nhìn thấy sao?” Tiểu Thực đứng trên đầu vai

Phong Vân kinh ngạc vạch ra chỗ không ổn ở thị trấn phía dưới. Phía dưới thành trấn lúc này có rất nhiều người qua lại, rất náo nhiệt ồn ào. Có

điều, trong mắt bọn họ căn bản như không hề phát hiện ra có một con yêu

thú khổng lồ vừa kề sát bên người bọn họ. Mọi người vẫn cười nói không

ngừng, vẻ mặt ai nấy vẫn như bình thường.



Phong Vân nhất thời nhíu mày lại. Khói đen nồng đậm như thế, thân thể cao lớn di động như thế, sao không ai nhìn thấy là thế nào? Cho dù

người thường không nhìn thấy thì chẳng lẽ những người có linh lực ở phía dưới đều là kẻ mù sao? Chuyện này là thế nào?



Giữa lúc Phong Vân còn đang kinh ngạc, con yêu thú hóa làn khói đen

thật lớn càng bay càng cao, hình như phải bay thẳng lên không trung.

Trong lúc nó bay càng lúc càng cao, làn khói đen quanh thân nó cũng bắt

đầu từ từ dâng lên và nhè nhẹ từng đợt từng đợt tản ra khắp bốn phương

tám hướng, hòa vào không khí, hòa vào núi sông.



Vậy mà những người bên dưới lại vẫn chẳng nhìn thấy cái gì.



Không hay rồi! Phong Vân nhất thời thầm kêu một tiếng. Thân hình chớp động một cái, nàng lập tức hướng tới yêu thú siêu cấp khổng lồ kia mà

đánh.



Trong đầu vừa nghĩ tới, cả người đã nhanh chóng vọt đi.



Nhảy một cái lên không gian, Phong Vân đột nhiên xuất hiện trên đỉnh

đầu của con yêu thú sương khói. Một cước hung hăng đạp xuống con yêu thú bằng khói kia, mũi chân Phong Vân mạnh mẽ dùng lực, “Xuống cho ta!”



Quát lạnh một tiếng, con yêu thú sương khói dữ tợn nhận nguyên một

cước của Phong Vân. Nó lập tức rơi thẳng xuống dưới. Có điều, sương khói trên người nó cũng tiêu tán với tốc độ nhanh hơn.



Thấy vậy, trên mặt Phong Vân hiện lên vẻ vô cùng thâm trầm. Nàng búng đầu ngón tay một cái. Lập tức, chỉ thấy một tấm lưới do linh lực hắc

bạch đan xen vào nhau chụp ngay xuống con yêu thú sương khói khổng lồ.



Ở những nơi tấm lưới có lực quanh minh màu trắng đi qua, sương khói

màu đen lập tức vị thắt lại vang lên những tiếng kêu kin kít, còn lực

hắc ám màu đen thì ra sức dồn ép và nuốt gọn làn sương khói màu đen kia. Một ép một ăn, dưới tác dụng của hai sức mạnh tương phản, con yêu thú

sương khói khổng lồ càng lúc càng nhỏ lại với tốc độ có thể dùng mắt

thường nhìn thấy được.



“Thứ hắc ám này thật quái dị!” Tiểu Thực đứng trên bả vai

Phong Vân lắc lư bông hoa. Cảm giác này không giống như khi Phong Vân

phải chịu đựng nguồn năng lượng thần bí kia, nó cùng nguồn gốc với sức

mạnh hắc ám của Đế Sát và Hắc Ngục nhưng lại có phần khác biệt. Thứ này

rốt cuộc là cái gì?



Tiểu Thực có thể cảm giác được, Phong Vân đương nhiên càng có thể cảm giác được. Lập tức, thân hình nàng xoay tròn giữa khoảng không, bàn tay trắng nõn cũng nhẹ nhàng vung lên.



Lưới linh lực hai mầu cực lớn lập tức càng thít chặt lại. Ngay cả một tia sương khói cũng đừng mong thoát được ra ngoài.



Cùng lúc đó, Tiểu Thực xòe cành lá ra, nhắm ngay về phía yêu thú sương khói, “Cướp đoạt!”



Cướp đoạt, từ bên trong cơ thể của yêu thú sương khói, cướp đoạt ra sức mạnh nguyên bản của nó.



Bọn họ rất muốn nhìn xem thứ này là thứ gì.



Trong nháy mắt, từng trận sương khói bị tiêu trừ mất. Con yêu thú

sương khói khổng lồ ở trong tay Phong Vân và Tiểu Thực như tờ giấy không chịu nổi một kích. Trong thời gian ngắn, nó liền tiêu tán vào không

trung, chỉ để lại một đốm đen bé bằng cỡ móng tay tối màu trên cành lá

của Tiểu Thực.



“Vân Vân, mau lên!” Tiểu Thực đưa cho Phong Vân, “Ta không cảm giác được nó là thứ gì, nhưng vẫn thấy có gì đó không ổn.”



Phong Vân đứng giữakhông trung cầm lấy quả cầu hắc ám từ cành lá của

Tiểu Thực. Đó là một loại hắc ám tràn ngập sự đói khát và âm trầm. Phong Vân nhíu mày. Nàng nghĩ ngợi một lúc rồi đột nhiên hạ xuống dưới và đi

vào bên trong trấn.



Ở ven đường, ngã tư đường, dòng người vẫn đông đúc như trước. Phong

Vân nắm quả cầu hắc ám trong tay và chậm rãi thong dong đi bên cạnh bọn

họ. Mọi người vẫn vui vẻ cười nói và dường như không biết gì về thứ vừa

bay sát bên người bọn họ, một chút cảm giác cũng không có. Linh lực đen

tối này cũng không gây thương tổn gì cho bọn họ.



Phong Vân đảo mắt một vòng, bước chân đi về hướng tổ chức lính đánh

thuê của trấn. Ở tam đại lục này có nhiều phương thức sinh sống khác

nhau, cũng không thiếu gì các cách kiếm tiền.


Lời này vừa nói ra, Mộc Hoàng lập tức nhíu mày nhưng không nói gì.



Đế Sát, hoa chi linh, hắn ta lại dám…



Mà hai mắt của Á Phi lại sáng lên, “Ba thứ đã dung hợp với nhau?”



“Đúng.” Phong Vân gật đầu.



“Không sợ thứ này?” Mặc Đế truy hỏi gát gao.



“Sợ cái gì? Thu phục nó dễ như trở bàn tay.” Không đợi Phong Vân trả lời, Tiểu Thực đã vênh vang thừa nhận.



“Tốt!” Lời này vừa nói xong, sư tử Hoàng Kim lập tức vỗ móng vuốt.



“Vậy chúng ta phụ trách sửa chữa, cô phụ trách thâu tóm mấy thứ này, hai bút cùng vẽ.” Sư tử Hoàng Kim lập tức nói, vừa nói, nó vừa nhanh chóng phân tích tình hình trước mắt và những nhiệm vụ tất yếu cho Phong Vân hay. Tâm linh

trao đổi với tâm linh, mọi chuyện nhanh chóng được kể lể xong xuôi.

Phong Vân ngay lập tức hiểu được tình hình trước mắt. Nàng lập tức không do dự gật đầu, “Được.”



“Vân Vân, việc này…”



Tiểu Thực còn chưa nói xong những lời nói kinh ngạc thì Phong Vân liền ngăn cản, “Ta sẽ cố hết sức.”



Tam đại lục rộng lớn như vậy lại cùng đồng thời xuất hiện thứ này,

Phong Vân nàng lại chỉ có một, nàng làm sao có thể giải quyết được tất

cả mọi vấn đề? Đó cũng là một nguyên do vì sao lúc trước nàng phải tìm

kiếm Mộc Hoàng. Nhưng với tình hình hiện tại, nàng sẽ lâm trận một mình, cũng tự làm tự chịu.



Mộc Hoàng biết việc đó gây khó khăn cho Phong Vân thế nào, nhưng lúc này…



Lặng im không tiếng động, Mộc Hoàng chỉ nắm chặt lấy bàn tay Phong

Vân. Phong Vân cũng nắm tay hắn. Giữa hai người có một sự vương vấn khó

rời. Hàng ngàn hàng vạn ngôn ngữ đều gửi gắm trong cái nắm tay thật chặt này.



“Các ngươi tiếp tục công việc đi. Ta đi đây.” Vận sức nắm

chặt lấy tay Mộc Hoàng một cái rồi lập tức buông ra, Phong Vân ra hiệu

cho mọi người cùng cố gắng rồi xoay người bước đi.



Thời gian không chờ chúng ta, không thể chờ được.



Mộc Hoàng nhìn thấy Phong Vân phong trần mệt mỏi tới đây, rồi chỉ một cái ôm một cái nắm tay đã phải rời đi. Hắn không khỏi nhìn theo bóng

dáng bình tĩnh của Phong Vân.



Mãi tới lúc không còn trông thấy gì nữa.



Hít sâu một hơi, Mộc Hoàng bỗng quay đầu lại nhìn mọi người đang lẳng lặng chờ hắn, “Bắt đầu thôi.”



Bắt đầu, không vì người khác, không vì mọi người, mà vì chính đất trời nơi mình đang sinh sống, cùng cố gắng.



Gió lạnh se se thổi, ai nói vô tình, ai nói đa tình…



Tại Đế cung Nam Viên…



“Phong Vân, chỗ này lại xuất hiện tình trạng tương tự…”



“Phong Vân, thị trấn Mộng ở Tinh Vực…”



“Phong Vân, tại Đế quốc Thiên Khung…”



“Phong Vân…”



Những âm thanh bẩm báo dị thường có liên tiếp vang lên. Với mỗi lần

thông báo, Phong Vân lại lao tới một nơi để thu phục. Ban ngày, đêm tối, đêm tối, ban ngày, không có thời gian nghỉ ngơi, không có thời gian

nhàn hạ. Nhưng những nơi khói đen xuất hiện không những không ít đi mà

ngược lại càng ngày càng nhiều. Ngàn Dạ Cách, Phượng Vũ Náo cũng không

ngừng thu thập tin tức tình báo từ tam đại lục và truyền lại vô số tin

tức cho Phong Vân.



Thế nhưng Phong Vân chỉ có một.



Bóng đêm mông lung…



“Phong Vân, nghỉ ngơi chút đi!” Phượng Vũ Náo cầm một tập

tin tức tình báo thật dày, nhìn thấy Phong Vân đã hơn mười ngày chưa

chợp mắt tí nào, hắn liền nói với nàng với vẻ thương xót.



Người không phải làm bằng sắt thép. Phong Vân cứ liều mạng cướp đoạt

bắt giữ ở mọi nơi nhưng cũng không thể không được nghỉ ngơi chút nào.



“Ta không sao. Đưa cho ta nơi xảy ra vấn đề đi!” Phong Vân tựa vào ghế rồng của Mộc Hoàng nghỉ ngơi một lát rồi lại mở mắt ra.



“Phong Vân…” Ngàn Dạ Cách ở bên cạnh cũng không chịu được phải mở miệng.



“Đưa ta đi! Ta biết tự phân chia sức lực.” Phong Vân cười cười, ngón tay vẫy trong không trung. Tập tin tức tình báo đã nằm trong tay nàng.



Phong Vân nhìn thoáng qua một cái rồi xoay người biến mất ngay giữa cung điện Nam Viên.



Phượng Vũ Náo và Ngàn Dạ Cách thấy vậy liền đưa mắt nhìn nhau. Cả hai không nói lời nào, chỉ im lặng lắc đầu. Đáng tiếc là bọn họ không giúp

gì được, chỉ có thể thu thập tin tức tình báo. Nếu cứ tiếp tục như vậy,

Phong Vân…



Haiz, chỉ mong bọn Mộc Hoàng nhanh lên một chút.



Gió đêm lại nổi, không khí nơi nơi đều trong trẻo nhưng lạnh lẽo.



Ở một phương bên này, Đế Sát nhìn về hướng Nam Viên xa xa và nhíu

chặt mày lại. Hắn đã sớm phát hiện ra tình huống dị thường ở mọi nơi. Có điều thứ đó vô hại với Hắc Ngục bọn họ, hắn cũng không muốn để ý tới.



Nhưng mà, Phong Vân mệt mỏi quá, nàng…



Ngóng nhìn trời đêm, thật lâu sau, Đế Sát bỗng khe khẽ thở dài một tiếng rồi xoay người bước vào trong đêm tối.