Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 629 : Bắt đầu phản công

Ngày đăng: 19:55 19/04/20


Gió se se lạnh. Thời tiết càng lúc càng lạnh hơn.



“Ầm…” Lại một tiếng va chạm nặng nề rung trời chuyển đất

vang lên. Cả khu vực ngoại thành của thủ đô Diêm Độ thuộc Đế hoàng quốc

Tinh Vực bị bao phủ bởi sương khói lượn lờ che thiên lấp nhật.



“Núi sập à?”



“Không giống. Chắc là cao thủ so chiêu đấy.”



“Cũng có thể. Nào, uống tiếp đi!”



“Được.”



Người trong thủ đô Diêm Độ đều vô cùng thờ ơ nhìn lướt qua đám sương

khói bụi đất đang bay lên mù mịt kia, ai nấy vẫn thản nhiên làm những

việc mình đang làm như trước, hoàn toàn không biết được ở đằng kia đang

xảy ra chuyện gì.



Mà ở vùng ngoại ô, tấm lưới hai màu bạch hắc đang từ từ lắng đọng

xuống dưới. Trong tay Phong Vân lại xuất hiện một quả cầu linh lực màu

đen nhỏ bằng nắm tay.



“Bọn chúng càng lúc càng hung mãnh.” Tiểu Thực ngồi trên đầu vai Phong Vân trầm giọng nói.



Phong Vân gật đầu nhưng không nói gì. Mới bắt đầu, quả cầu linh lực

chỉ nhỏ bằng cái móng tay, đến bây giờ chúng đã bằng cái nắm tay, hơn

nữa đã bắt đầu lộ ra hình hài thực sự, không còn vô hình vô tướng như

lúc ban đầu nữa. Nhất định là Thiên Phụ Sênh Thủy đã gia tăng sức mạnh.

Như vậy, có thể nói cách khác, chính vì những hành động của Mộc Hoàng và sư tử Hoàng Kim đã gây cản trở cho sự xâm lược của Thiên Phụ Sênh Thủy

nên bọn chúng mới không thể không gia tăng áp lực.



“Tiếp tục!” Trong lòng Phong Vân nghĩ gì, Tiểu Thực lập tức

sẽ biết. Sau khi Phong Vân ném lại hai chữ này, Tiểu Thực liền chẳng nói chẳng rằng biến mất cùng Phong Vân.



Trời xanh bao la, mây trắng bị gió thổi tụ lại từng cụm, thoạt nhìn

trông như những con tuấn mã ở trên trời đang thiên biến vạn hóa. Mọi thứ đều trông có vẻ yên ả, để rồi sau đó lại nổi cơn sóng gió mãnh liệt.

Dân chúng bình thường ở tam đại lục không cảm nhận được chuyện gì đáng

sợ đang diễn ra. Nhưng những cao thủ lại sớm phát hiện có chuyện không

ổn. Đồng thời, những mật thám lẩn khuất bên cạnh bọn họ cũng đã tung ra

các tin tức do các hoàng đế của tam đại lục tuyên bố. Tất cả các cao thủ ngoài cấp bậc linh tông nếu muốn tránh được kiếp nạn lúc này thì phải

nhanh chóng tập trung ở đế đô của Đế hoàng quốc Nam Viên. Tin tức bí mật này không nhắm vào tất cả mọi người của tam đại lục mà chỉ nhắm vào các cao thủ. Bởi vậy, những cao thủ còn chưa bị hại và đã cảm thấy có sự

không ổn, ngay khi biết được tin tức này, liền từ bốn phương tám hướng

đổ về đế đô của Nam Viên.



Phong Vân không thể bảo hộ được cho tất cả các cao thủ của tam đại

lục, như vậy, để tránh một cuộc đại náo động, Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ

Náo đã nghĩ ra cách này. Tất cả đều tề tựu ở Nam Viên thì Phong Vân sẽ

không bận rộn như vậy nữa. Hơn nữa, mọi người cũng có thể được bảo vệ

tốt hơn. Còn với những người có linh lực cấp thấp thì mất đi một chút

linh lực hay thêm một chút, đối với họ mà nói thực sự cũng không phải là vấn đề cần lo lắng.



Mùa đông càng lúc càng khắc nghiệt, trời đất đều trắng xóa một màu.

Nhưng ở Nam Viên lúc này lại khí thế ngất trời. Trên khoảng không của Đế đô Nam Viên có một tấm lưới nhàn nhạt được dệt bằng linh lực hai màu

hắc bạch, khiến nơi này được bảo vệ mọi mặt, khói đen không thể tiến

vào. Cũng bởi vậy mà Đế đô Nam Viên lúc này cơ hồ kín đặc những người,

đầu đường cuối ngõ nơi nơi đều là người, nơi nơi đều là cao thủ.



“Ầm ầm ầm…”



Liên tiếp vang lên những tiếng ầm từ các tam đại lục hướng tới. Phong Vân tiếp tục tận tụy tận lực làm người bảo vệ cho cả tam đại lục.



Mặt trăng cong cong tỏa sáng xuống màn đêm mông lung.



“Phong Vân, ta thấy cô không phải chạy khắp nơi nữa, chỉ cần ngồi ngay tại đây là được rồi.” Phượng Vũ Náo nhìn PhongVân vừa mệt mỏi trở về.



Phong Vân đang uống nước. Khi nghe nói thế, nàng cũng không ngẩng đầu lên.



“Ta thấy Phượng Vũ Náo nói rất đúng. Đại đa số các cao thủ của

tam đại lục đều tập trung ở đây. Nơi này lại có sức mạnh của cô áp chế,

hẳn là không có vấn đề gì. Cô không cần phải chạy ngược chạy xuôi nữa…”



Ngàn Dạ Cách còn chưa dứt lời, Phong Vân đã nâng chén ngắt ngang lời hắn. Khóe miệng mệt mỏi của nàng hơi cong lên vẻ tươi cười.



Phong Vân chậm rãi nói, “Nhóm Mộc Hoàng đang cố gắng sửa chữa. Ta có thể bỏ ra được chút sức lực nào thì sẽ bỏ từng ấy. Tuy các ngài nói
Đế Sát, lại là Đế Sát. Rốt cuộc người này có thể vì Phong Vân mà trả

giá bao nhiêu? Không ai ngờ được Đế Sát sẽ ra tay vì vùng đất này. Bởi

bọn họ biết tính tình của hắn, hắn chỉ biết vì Phong Vân mà thôi.



Bầu không khí trong nháy mắt trở nên tĩnh lặng.



“Chúng ta nên cảm tạ hắn.” Mộc Hoàng lại mở miệng lần nữa, ngữ khí rất ổn định và bình thản.



“Đúng vậy!” Li Giang tiếp lời.



Cho dù xuất phát từ lý do nào thì kết quả là mảnh đất này đã được yên ổn, vậy cũng nên cảm kích hắn ta.



“Vậy chúng ta còn chờ gì nữa? Ám chiêu của Thiên Phụ Sênh Thủy đã bị Phong Vân phá, bọn chúng chắc chắn sẽ như chó cùng rứt dậu. Chúng ta càng phải đẩy nhanh tốc độ lên.” Á Phi lên tiếng.



“Làm việc thôi!”



“Tiếp tục!”



Các tiếng nói lập tức vang lên. Mọi người có mặt ở nơi này lại tiếp tục lao vào công việc.



Mà lúc này, Thiên Phụ Sênh Thủy lại rơi vào một mảng âm trầm.



“Ầm…” Một tiếng vỡ nứt nặng nề vang lên. Chiếc ghế tinh thạch đã bị bể thành bột phấn.



“Được, được lắm, rất có bản lĩnh, bọn chúng lại có thể làm được cơ đấy.” Tiếng nói âm lãnh vang lên bên trong cung điện hoa lệ lại càng tăng thêm sự dữ tợn.



“Phương pháp ám tối đã không được thì chúng ta tấn công đi?” Một tiếng nói vô tình khác lập tức vang lên.



“Được. Ta rất muốn xem vị diện này có bao nhiêu bản lĩnh. Người đâu, từ hôm nay…”



Gió chợt nổi, bên trong vị diện đầy đất đá lởm chởm nổi lên sát khí hôi hổi.



“Không xong rồi! Thông đạo của vị diện càng sụt nhanh hơn!”



“Thiên Phụ Sênh Thủy đã có hành động rồi.”



“Nhanh lên, nhanh lên!”



Thiên Phụ Sênh Thủy bên kia vừa từ bỏ cách thức ám muội chuyển sang

tấn công, đường thông đạo giữa hai vị diện lập tức bị thoát phá với tốc

độ càng lúc càng nhanh hơn.



Đồng thời, đám người Mộc Hoàng ở bên này cũng càng đẩy nhanh tốc độ.



Ngươi phá, ta sửa, xem ai nhanh hơn, xem ai sắc bén hơn? Một phút một giây cũng đều liên quan tới sự sống cái chết.



Một ngày mới tươi đẹp lại bắt đầu…



Ngay tại giờ phút sinh tử này, ở biên giới của vị diện lại chớp lên

mấy bóng người. Đó là mấy người Phong Vân, sư phụ Diêm La, sư bá Thần

Tiên, còn có Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo vừa phá không mà đến.



“Sao mọi người lại tới đây?” Mộc Hoàng không kịp ngẩng đầu lại hỏi.



Phong Vân nhìn mọi người đang thận trọng làm việc, trong mắt hiện lên một tia tinh nhuệ, “Làm vậy cũng không thể giải quyết vấn đề. Ta có một cách hay.”



“Ồ? Cô nói đi?” Tiếng nói của sư tử Hoàng Kim thật trầm.



“Đế Sát đã cho ta thứ này, có thể giúp người của ta hoàn toàn

không bị Thiên Phụ Sênh Thủy quấy nhiễu, càng khiến bọn họ không thể

phát hiện được chúng ta.” Trong mắt Phong Vân lúc này đã có ý cười.



Bầu không khí trong nháy mắt trở nên tĩnh lặng.



“Ý cô là gì? Cô muốn làm gì?” Những người ngồi đó cũng không phải kẻ ngốc. Phong Vân chỉ nói hai câu Á Phi đã đoán được một chút. Vẻ mặt nghiêm túc của hắn chợt lóe lên sự hưng phấn. Hắn lập tức quay đầu

về phía Phong Vân.



Đồng thời, đám người Mộc Hoàng, Mặc Đế, Li Giang cũng quay đầu lại.



Ngay cả sư tử Hoàng Kim đang bận rộn cũng phải dừng tay nhìn sang.



Phong Vân vỗ vỗ chiếc hộp trong tay, trên mặt hiện lên một tia sát khí, “Phòng thủ tốt nhất chính là tấn công.”



Gió lạnh cuộn lên từng cơn, tám chữ vừa thốt ra liền được gió cuốn tận trời xanh.