Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 630 : Thiên Phụ Sênh Thủy

Ngày đăng: 19:55 19/04/20


Cách phòng thủ tốt nhất chính là tiến công. Không cần phải nói thêm

điều gì, cũng không cần phải giải thích cái gì, mọi thứ đều bắt đầu từ

đó.



Lực hắc ám tinh thuần được Đế Sát sửa chữa đã bao trùm lên đám người

của di tộc thượng cổ gồm Á Phi, Li Giang, Mặc Đế, Hải Long, Ba Ngân,

Bạch Sa… , che đậy khí tức thần thánh của bọn họ, che giấu hết thảy mọi

sức mạnh của bọn họ, giống như tăng thêm một tầng vỏ ngoài cho bọn họ,

làm cho sương khói hắc ám của Thiên Phụ Sênh Thủy không thể cảm nhận

được sự tồn tại của bọn họ.



Da trời xanh trong như biển, mây trắng vẩn vơ bay lượn. Khung cảnh trời quang mây tạnh bao phủ khắp núi khắp sông.



“Chuẩn bị mọi thứ!” Ngay lập tức, như cung ra khỏi vỏ, nộ mã tiên y, nai nịt gọn gàng, hơn một ngàn cao thủ của di tộc thượng cổ ma

đao hiển hách đứng trước mặt Phong Vân, quát một tiếng đằng đằng sát

khí.



“Mộc Hoàng, nơi này giao cho chàng!” Phong Vân thoáng nhìn qua những người đang đứng trước mặt, nàng nhướng mày một chút rồi quay sang nói với Mộc Hoàng.



Mộc Hoàng sớm đã nhìn thấy sự chuẩn bị của mọi người. Lúc này, tay

hắn nắm chặt lấy tay Phong Vân, hàng ngàn hàng vạn lời dặn dò ra đến cửa miệng chỉ còn lại một câu, “Cẩn thận mọi chuyện, an toàn là trên hết!”



Nếu không phải nơi này còn cần hắn hỗ trợ sư tử Hoàng Kim và Ngàn Dạ Lan thì hắn chắc chắn đã đi cùng Phong Vân rồi.



Phong Vân cong môi cười. Vẻ cuồng ngạo và hưng phấn đã lâu không xuất hiện trong mắt nàng đang nhẹ nhàng lưu chuyển.



“Chàng yên tâm! Đánh không lại bọn chúng ta sẽ bỏ chạy. Ta có cách đối phó mà.”



Mộc Hoàng nghe nói thế cũng không nói gì thêm, chỉ cúi đầu nhẹ nhàng

hôn thật mạnh lên môi Phong Vân. Hắn biết bản lĩnh của Phong Vân, hắn

tin tưởng vào năng lực của nàng. Mọi chuyện bọn họ làm đều vì đại lục

này.



“Hoàng Kim, Lan, nơi này giao lại cho các ngươi. Đẩy nhanh tốc độ lên cho ta!” Giơ tay lên, cả người Phong Vân hiện rõ sự hiên ngang.



“Tỷ yên tâm, chúng tôi sẽ nhanh hơn nữa.” Lúc này Ngàn Dạ Lan cũng rất hưng phấn.



Còn sư tử Hoàng Kim thì không nói cái gì, chỉ quay mông lại phía Phong Vân.



Dám coi thường thủ vệ vị diện là nó ư? Hừ!



“Mọi người phải cẩn thận mọi chuyện, nhưng cũng đừng quên trút

giận cho chúng ta. Đánh chết cái bọn Thiên Phụ Sênh Thủy ấy đi, nơi này

là của chúng ta!”



Đám người Ngàn Dạ Cách, Phượng Vũ Náo, sư phụ Diêm La cùng đi theo Phong Vân tới đây cũng lên tiếng.



“Các huynh đệ tỷ muội, chúng ta…”



“Chờ chút!” Đúng lúc Phong Vân đang cao giọng ra lệnh thì

xuất hiện một tiếng nói đột nhiên xen ngang. Chỉ thấy trên nền trời xanh biếc có một hàng mấy người đang bay vọt lại đây.



Những người vừa tới rất thấp bé, bọn họ chính là tộc người lùn. Mà

trong tay bọn họ lúc này có một thứ gì đó chói mắt tuyệt đẹp tựa như

vầng thái dương vậy.



“Hách Liên Phong Vân, đón lấy!” Người cầm đầu chính là đệ tử của Mặc Khắc Đa. Lúc này, hắn đang hét lên với Phong Vân từ xa, sau đó, người này vung tay lên. Thứ rực rỡ như mặt trời lập tức bay về phía

Phong Vân.



Màu sắc lưu động, ánh sáng chói lòa.



Ánh mặt trời chiếu rọi lên thứ vừa được ném tới thu hút mọi ánh nhìn trong nháy mắt.



“Cái gì thế?” Li Giang trừng lớn hai mắt. Trong lúc hắn mở

lớn hai mắt chăm chú nhìn, vật kia đã bay qua mọi người và rơi xuống

đỉnh đầu Phong Vân.



Phong Vân ngẩng đầu lên nhưng vẫn chưa thấy rõ đó là cái gì.



Vật này đột nhiên phịch một tiếng, sau đó tự mở ra và trùm xuống quanh người Phong Vân.



Mũ giáp, giáp ngực, bao cổ tay, chân, … Vật đó tự xòe ra và ào ào phủ lên từng bộ phận trên cơ thể của Phong Vân, bao trùm một cách hoàn hảo.



Hào quang vạn trượng, lợi hại bức người.



Trong trời gian ngắn, chỉ thấy dưới bầu trời nơi này như vừa xuất

hiện thêm một vầng thái dương, cũng cực nóng, cực lợi lại và cường đại

vô cùng.



“Chiến giáp đệ nhất!” Á Phi híp mắt nhìn bộ chiến giáp nóng rực chói lọi của Phong Vân, khóe miệng khẽ cong cong lên.



“Tộc của ta đã đồng ý tạo chiến giáp đệ nhất thiên hạ cho cô, hôm nay hoàn thành.” Giữa lúc mọi người còn đang trợn mắt há mồm, đám đệ tử của Mặc Khắc Đa

đã hướng về phía Phong Vân và nói với vẻ vạn phần đắc ý. Chiến giáp đệ

nhất mà bọn họ đồng ý đã được làm xong.



“Đẹp quá!” Bạch Sa chảy nước miếng ròng ròng.
thích hợp. Đó là một tập hợp các cao thủ cao cường, có người, có ma thú, có yêu thú, cũng có kẻ không phải người không ra thú, tóm lại là một

đám đông nghìn nghịt cơ hồ nhìn không thấy giới hạn. Đám người này không có kỷ luật nghiêm minh, quân pháp nghiêm cẩn như tam đại lục, cái bọn

họ có chính là xương cốt mạnh mẽ, công lực cường hãn, cái gì cũng đều

cường hãn.



Đã có đồ ngon trước mắt, không ai có thể bỏ qua được.



“Được!” Trong lòng đồng thanh đáp một tiếng đồng ý với Phong Vân, đám người Á Phi lập tức bỏ chạy về hướng dự định. Có linh lực của

Đế Sát hộ thể, bất kể kẻ nào ở Thiên Phụ Sênh Thủy cũng không thể cảm

nhận được chỗ bọn họ đang ở.



“Đi!” Ngay khi đám người Phong Vân thay đổi địa điểm, gã đại nhân mặt vằn vện như hổ bỗng đằng đằng sát khí quát to.



“Đi? Đại nhân cảm giác được bọn chúng đang ở nơi nào sao? Chúng ta đi truy bắt thôi!” Lập tức có người tiếp lời.



Tên đại nhân kia tỏ vẻ bình tĩnh và không nói gì. Gã chỉ sâu sắc cảm

nhận được có khí tức vừa tiêu thất. Nhưng mà, dĩ nhiên ngay cả gã cũng

chưa nhận biết được phải đi hướng nào.



“Người đâu…”



“Ầm…” Đúng vào lúc này, từ trong bóng đêm phương xa lại có

một luồng hỏa lực ập đến. Từng trận hỏa lực tập trung lại với nhau như

một mặt trời nhỏ từ giữa không trung lao ầm ầm xuống mặt đất.



“A…” Phía dưới vẫn là nơi tập trung quân đội lập tức truyền

đến những tiếng kêu thảm thiết. Đại quân chi chít cũng không phải chỉ

một hai trăm thước, một hai dặm đường là có thể hoàn toàn chứa đựng được hết.



“Chạy!” Một vòng tấn công vừa giáng xuống, Phong Vân lại quát khẽ một tiếng.



Đám người Á Phi không nói hai lời lập tức xoay người bỏ chạy.



“Mẹ nó, bọn chúng lại dám tấn công tiếp!” Ở một phương khác, gã đại nhân của Mẫn Hạc Thần Cung lại càng thêm nổi giận. Năm ngón tay

vung lên khoảng không, một phương thiên địa lập tức vang lên những tiếng xèo xèo.



Trong bóng đêm, một luồng linh lực vô biên vô hạn đã phóng ra ào ào.

Giống như núi đao bén nhọn, với tư thế sóng to gió lớn, tất cả đều ầm ầm tấn công về phía không mục tiêu.



Lập tức, cả một phương thiên địa bỗng dày đặc tà khí.



Nhưng mà, trong nháy mắt khi gã đại nhân này ra tay, Phong Vân và đám người Á Phi vốn đã sớm tấn công xong liền xoay người bỏ chạy. Thỏ khôn

có ba hang, đánh một phương đổi một phương mới là vương đạo, cứ khăng

khăng một chỗ chính là ngu xuẩn. Bởi vậy, đòn tấn công của gã đại nhân

đã nhanh mà đám người Phong Vân bỏ chạy còn nhanh hơn.



Vừa mới rời chân, đám người Phong Vân đã nghe phía sau vang lên một

tiếng ầm nặng nề. Không gian đằng sau trở nên hỗn loạn, ngay cả không

khí cơ hồ cũng biến mất. Ở nơi đó, ngay cả một con muỗi cũng không còn

lưu lại.



Thật lợi hại, mới chỉ có một chiêu thôi đó!



Phong Vân âm thầm nhíu mày. Có điều, nàng chạy còn nhanh hơn.



Bóng đêm tối đen u ám lạnh lẽo như băng.



“Đi!” Sắc mặt gã đại nhân của Mẫn Hạc Thần Cung vô cùng âm trầm.



“Đại nhân, chúng ta…”



“Ha ha, muốn là người đầu tiên tiến vào vị diện khác hả? Mơ tưởng!” Chạy thì chạy nhưng vẫn không thể chạy một cách vô ích, Phong Vân lạnh

lẽo ném lại những lời này vào bóng đêm rồi biến mất trong nháy mắt.



“Là hai thần cung kia…”



“Mẹ nó, thì ra bọn chúng…”



“Đại nhân, việc này tuyệt đối không thể bỏ qua được…”



Đám đại tướng sau khi nghe những lời nói của Phong Vân liền trở nên

cuồng nộ, sát khí bốc tận trời cao. Ngoại trừ hai thần cung kia ra,

Thiên Phụ Sênh Thủy này làm gì có thế lực nào dám khiêu khích bọn chúng. Chẳng trách bọn chúng không cảm giác được khí tức của kẻ địch, khó

trách kẻ địch lại ra tay chuẩn như vậy, oanh tạc toàn bộ lên quân đội

của bọn chúng. Quân đội của bọn chúng có thế lực nhỏ lại ít người, chỉ

có hai thần cung kia là nhận được ưu đãi. Thì ra là hai thần cung kia,

là do hai thần cung kia làm.



“Mẹ nó!” Gã đại nhân mặt vằn vện nghe Phong Vân nói thế thì sắc mặt lập tức trắng bệch. Gã vung tay áo bào lạnh lùng nói, “Đề phòng nghiêm ngặt cho ta! Chỉnh lại quân đội, ta thật muốn nhìn xem bọn chúng muốn làm cái gì.”



Dứt lời, áo bào phất lên một cái, gã lập tức biến mất tại chỗ.



Li Giang đang chạy trốn phía xa có thính lực tốt nhất. Khi nghe thấy thế, hắn lập tức giơ ngón tay cái về phía Phong Vân.



Ở thế giới này, việc châm ngòi ly gián chính là cách thích hợp nhất.