Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 633 : Yêu sâu đậm

Ngày đăng: 19:55 19/04/20


“Bọn chúng đuổi tới rồi.” Sắc mặt của Phong Vân lập tức nghiêm lại.



Tốc độ của bọn chúng nhanh thật, khí thế cũng thật kinh người. Đó là ba gã đại nhân của thần cung gì đó chăng?



Như chớp rạch trời cao, ba luồng khí tức lao vụt đến mang theo sát khí sắc bén phả ra khắp nơi.



“Dám đuổi theo à? Ta…” Đám người Li Giang đang định đi vào lỗ hổng vị diện thì bỗng đồng loạt dừng lại và quay đầu nhìn.



Mẹ nó, lại có ba kẻ dám đuổi theo tới đây, để xem hôm nay bọn hắn xử lý chúng thế nào.



“Nhanh lên, lại đây, nhanh lên!”



Trong nháy mắt khi bọn họ đồng loạt dừng lại, tiếng hô cực kỳ nghiêm túc của sư tử Hoàng Kim bỗng từ hướng tam đại lục bắn lại. Trong lúc đó, thông đạo giữa hai không gian đang thu nhỏ lại rất nhanh. Nếu bọn họ không qua đây trước khi phong ấn hoàn toàn đóng lại thì chỉ có thể vĩnh viễn ở lại vị diện Thiên Phụ Sênh Thủy này.



Hậu quả…



“Mau, nhanh lên!” Ngàn Dạ Lan ở phương này cũng hiểu được tình hình. Hắn lập tức nhíu mày hét lớn với Phong Vân, “Nhanh lại đây đi! Không gian vị diện sắp hoàn toàn bị phong tỏa rồi, nếu chậm chân thì mọi người không về được nữa đâu. Đừng để ý tới bọn chúng, mau trở lại đi!”



Nghe xong, đám người Li Giang vốn dừng bước xoay đầu định quần ẩu một trận với ba gã đại nhân kia không khỏi nhất tề sửng sốt. Ý của Ngàn Dạ Lan là…



“Li Giang dẫn đầu, Á Phi cản phía sau, cứ theo thứ tự mà đi vào nhanh, mau lên!” Phong Vân đã cảm nhận được sự gấp gáp trong đó, cũng thấy được tình hình trước mắt. Không gian vị diện vừa mới rồi còn có thể chứa được hơn trăm người đi qua mà giờ đã thu nhỏ đến mức chỉ có thể chứa được chục người đi qua một lúc. Bọn họ không thể trì hoãn được nữa, thời gian đã không còn nữa rồi. Nàng lập tức quyết định thật nhanh và đi về phía đám người Li Giang Á Phi. Phong Vân đứng ở cuối đoàn người, trên người nàng, bộ chiến giáp đệ nhất trong suốt chợt lóe sáng, một thanh trường kiếm chợt xuất hiện ngay giữa không trung và xông thẳng về phía ba gã đại nhân của Thiên Phụ Sênh Thủy kia.



“Phong Vân… Đi, mau!”



Li Giang ngập ngừng một chút rồi lập tức chấp hành. Thân hình chợt lóe lên một cái, hắn đã đứng ở vị trí đầu tiên của đoàn người và quát to với mấy người của di tộc thượng cổ đằng sau.



“Thiếu chủ Li Giang, chúng ta…”



“Kẻ nào cãi lời, trảm!”



Hỏa Phượng vừa lúc đi theo phía sau hắn khi thấy vậy liền do dự mở miệng. Lời còn chưa nói xong, Li Giang đã hét to một tiếng.



Linh lực trong tay hắn lóe lên một cái rồi phóng về phía Hỏa Phượng. Hỏa Phượng theo bản năng lập tức né tránh nhưng đã bị ép vào trong không gian vị diện.



Người của tộc Bỉ Mông theo sát phía sau Hỏa Phượng thấy vậy cũng không dám nói nhiều mà vọt vào trong thông đạo. Bọn họ muốn ở lại giúp Phong Vân ngăn chặn kẻ địch, nhưng bọn họ cũng hiểu vào lúc này việc trở về mới là quan trọng nhất. Bọn họ càng qua nhanh thì thời gian phải lưu lại của đám Phong Vân càng ít đi, chính là giúp Phong Vân đỡ bận rộn. Bởi vậy, hơn một ngàn người của di tộc thượng cổ ở phía sau lại tiếp theo phía trước mà phóng vào trong thông đạo.



Còn Á Phi phụ trách cản phía sau cũng ở lại cùng Mặc Đế. Hai người xoay người đứng song song hai bên Phong Vân chống lại ba gã đại nhân đang đuổi theo.



Ba bóng đen như bí mật mang theo khí tức bão táp lao đến như chớp, làm mây đen nổi đầy trời.



“Bản đại nhân thật đúng là coi thường tam đại lục các ngươi. Hôm nay các ngươi muốn chạy cũng không dễ vậy đâu, ở lại hết cho ta!” Tiếng rống giận lãnh khốc đầy sát khí lại vang vọng trên màn trời. Ba người còn chưa tới mà ba quả cầu ánh sáng màu đen sắc bén vô cùng đã phá không lao đến. Nhanh như sao xẹt, tối như màn đêm, sức mạnh cường đại thôn tính hết thảy che thiên lấp nhật liền chụp xuống đám người Phong Vân.



Thấy vậy, Phong Vân liền khua trường kiếm đâm vào không khí. Hai luồng linh lực hắc bạch trên thân kiếm mãnh liệt tỏa ra. Linh lực vù vù uốn lượn lên không và nổ vang như sấm giữa ngày hè. Hai tay cầm chuôi kiếm, Phong Vân lập tức chém về phía ba khối cầu màu đen.



Lập tức, chỉ thấy trong bóng tối hắc ám xen lẫn những nguồn năng lượng sáng màu giống như một mảnh lụa đen trắng ào ào phun ra.



Cùng lúc đó, Á Phi và Mặc Đế đứng bên cạnh Phong Vân cũng không hề nhàn rỗi. Cổ tay của Á Phi nhanh nhẹn huy động. Linh lực thực vật dồi dào lập tức bao lấy một kiếm đang chém ngang của Phong Vân giống như một lớp vỏ làm tăng thêm uy lực vô cùng cho nhát chém.



Mặc Đế cũng hét to một tiếng, bàn tay chém thẳng xuống phía dưới. Lập tức, một nguồn sức mạnh sắc vàng như đất phủ lên luồng linh lực hắc bạch của Phong Vân như vẩy cá. Cảnh tượng lúc này trông giống như một con rồng hắc bạch đang đạp mây sắc vàng, mang theo một sức mạnh tuyệt đối không gì sánh kịp.



Cuồng long kinh thiên, hắc vụ đầy trời…



“Ầm…” Ngay khi các luồng linh lực đang ùn ùn kéo tới, một tiếng nổ long trời lở đất lập tức vang vọng khắp tứ phương. Không ai nhìn thấy năng lượng dao động, cũng không thấy hai bên đối đầu sinh ra lửa cháy cực hạn, chỉ có khoảng không gian giữa hai bên đang không ngừng co giãn, không ngừng vặn vẹo.



Khi hai bên đối đầu, không gian nơi đây đã bị xé rách…



Linh lực sắc bén phóng ra tứ phía nhè nhẹ giống như đao sắc. Không gian ảm đạm không ngừng phập phồng như sóng trào biển rộng. Khi không gian trở nên vặn vẹo, Phong Vân, Á Phi, Mặc Đế lại đồng thời cùng chịu không được lùi lại phía sau từng bước.



Gương mặt cả ba đều biến sắc trong nháy mắt.



Thực lực của bọn chúng thật đáng sợ. Ba gã đại nhân thần cung của Thiên Phụ Sênh Thủy vốn đã quen chinh chiến quả nhiên có sức mạnh đỉnh cao của đỉnh cao.



“Hừ, chỉ bằng chừng ấy mà muốn ngăn cản chúng ta sao?” Chợt có tiếng nói lãnh khốc xẹt qua khoảng không bay tới. Ba gã đại nhân đã xuất hiện trên hư không. Gã đại nhân khá giống người của Lân An Thần Cung bước từng bước lên khoảng không gian vặn vẹo. Tay áo bào của gã nhẹ nhàng vung lên. Khoảng không gian vốn bị xé rách và đang bắt đầu rách ra vô hạn lập tức bị cái phất tay của gã đánh tan ra xung quanh. Sương khói tiêu tán, nào là gió bão, nào là sóng biển phập phồng, nào là ánh sáng ảm đạm,… mọi thứ đều hoàn toàn biến mất như thể chưa hề tồn tại.



Thấy vậy, Phong Vân hơi nheo mắt lại.



Thật lợi hại! Xem ra ba gã này còn mạnh hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của nàng.




Nó phải bảo vệ cho Vân Vân, ai muốn gây tổn thương cho Vân Vân thì trước hết phải bước qua xác nó.



Phong Vân nắm chặt trường kiếm trong tay nhưng không bảo Tiểu Thực dừng lại. Bọn họ là một thể, không ai có thể sống một mình được.



“Muốn giết ta, bọn chúng cũng phải trả giá!” Lời nói lạnh băng vang vọng giữa không trung, linh lực của Phong Vân cũng điên cuồng trào ra.



Liều mạng, nàng muốn liều mạng.



Cả trời đất đều tĩnh lặng, chỉ có ánh sáng đang chói rực giữa không trung. Một tiếng nổ mạnh vang lên, tiếng nổ lớn tới mức người của tam đại lục cũng chưa từng thấy qua. Đúng lúc này, bọn họ nhìn thấy một thứ ánh sáng hoa mỹ chói lòa khiến người nhìn muốn mù hai mắt. Loại sức mạnh tuyệt đối mạnh mẽ này có thể hủy diện cả một phương đại lục. Sự va chạm này, sức công phá này, loại sắc bén này… bọn họ chưa từng nhìn thấy, chỉ duy nhất lần này.



“Haiz.” Khi tiếng nổ như tinh cầu va chạm vào nhau vang lên, bỗng có một tiếng thở dài như ẩn như hiện truyền đến, bên trong hàm chứa đầy thâm tình và sự bất lực.



Một bóng người liều lĩnh lao về phía Phong Vân.



“Phong Vân…” Mộc Hoàng đã phá tan được nguồn năng lượng giam cầm quanh mình. Trông thấy vụ nổ kia, hắn cơ hồ phát điên.



“Không, không, Phong Vân…”



“Sao lại thế, sao lại thế này…”



Bưng kín miệng, đỏ bừng mắt, những người ở vị diện tam đại lục cơ hồ không nói nên lời. Ai nấy đều chỉ có thể đứng nhìn cảnh tượng đầy trời sắc màu như sao xa rơi xuống kia.



“Phong Vân, sao có thể như vậy, sao có thể như vậy…”



“Không, ta không chịu…”



Mọi người ở tam đại lục đều nghẹn ngào xúc động.



“Tránh ra!” Á Phi lao người về phía kết giới của sư tử Hoàng Kim. Hắn phải qua đó, không trở lại được tam đại lục cũng chẳng sao. Mẹ nó, hắn tuyệt đối không thể tha cho ba tên vương bát đản kia, tuyệt đối không thể.



“Phá!” Li Giang đỏ hoe hai mắt cũng vọt về phía kết giới của sư tử Hoàng Kim.



“Khí tức của Phong Vân vẫn còn.” Sư tử Hoàng Kim không ngăn cản mọi người mà lại cau mày kinh ngạc nói. Nó có thể cảm nhận được khí tức của Phong Vân, chuyện này…



“Còn sao?”



“Là thật hay giả?”



“A…”



Mọi người đang nổi điên không khỏi sửng sốt và đồng loạt nhìn về phía vị diện Thiên Phụ Sênh Thủy.



Sương khói tản ra, khói lửa kết thúc, tình hình bên trong lộ ra. Mọi người liếc mắt một cái liền đồng loạt khiếp sợ khôn kể.



“Đế Sát!” Phong Vân nhìn Đế Sát đang che chắn trước người mình, hai tay nàng cơ hồ run rẩy đỡ lấy cơ thể hắn.



Chẳng trách nàng không cảm nhận được một chút gì va chạm đến người mình. Chẳng trách nàng chẳng có một vết thương nào. Chẳng trách nàng…



Phong Vân đỡ lấy Đế Sát, trong lúc nhất thời, nàng cơ hồ không thốt nên lời.



Người phía trước đã che chắn toàn bộ cho Phong Vân, che chắn thật cẩn thận kín kẽ cho nàng. Mọi lực tấn công hắn đều lĩnh trọn. Đòn tấn công của ba gã đại nhân tam đại thần cung, tất cả đều dội lên người hắn.



Đế Sát, Đế Sát…



Phong Vân đỏ hoe hai mắt.



“Đừng khóc, Phong Vân mà ta biết là người cực kỳ mạnh mẽ.” Gương mặt Đế Sát lúc này đã tái nhợt, từ khóe miệng, một vệt máu chậm rãi chảy ra rơi xuống hòa vào bụi bặm. Nhưng hắn lại nhìn nàng và mỉm cười.



Khi hắn đang mỉm cười, trên người Đế Sát, từng đóa từng đó hoa sen màu đen bắt đầu tản ra ngoài. Từng đóa lại từng đóa từ trong cơ thể hắn tỏa ra và quay xung quanh người Đế Sát.



“Đế Sát!” Phong Vân kinh hãi mở to hai mắt. Nàng bỗng ôm chặt lấy hắn.



Sư tử Hoàng Kim đã từng nói, Đế Sát là do Ám Chi Nguyên sinh ra. Nếu Ám Chi Nguyên bất diệt thì hắn cũng bất diệt, mà lúc này, Ám Chi Nguyên đã bắt đầu thoát ra khỏi cơ thể hắn.



Dưới ánh mặt trời chói lòa, từng đóa sen màu đen cứ quanh quẩn bay ra khỏi người Đế Sát.