Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 634 : Một kiếp tình duyên

Ngày đăng: 19:55 19/04/20


Hoa sen trôi nổi lững lờ khắp tứ phương. Cả thiên địa trong nháy mắt cơ hồ đều bị sự lộng lẫy này làm cho lặng ngắt. Hết thảy đều hết sức im lặng. Chỉ trừ từng đóa sen cứ không ngừng bay lên màn trời.



“Không, không, Đế Sát!” Phong Vân tức giận. Nàng vừa ôm chặt lấy hắn, tay vừa vội vội vàng vàng tóm lấy những đóa sen từ người hắn thoát ra.



Có điều, năm đầu ngón tay lướt qua một cái, rõ ràng đã quơ được đóa sen đang tung bay ra ngoài, vậy mà đầu ngón tay lại hoàn toàn xuyên qua đóa hoa màu đen đó, cứ như vậy mà xuyên qua.



Từng đóa bay lên và tản ra rất xa.



Một đóa, hai đóa, ba đoá… Phong Vân nhìn đầu ngón tay của mình lẫn trong đám hoa sen màu đen, cả người cơ hồ bắt đầu run rẩy.



Không, không thể như vậy, đó là sinh lực của Đế Sát mà…



Nghiến chặt hàm răng, Phong Vân phóng hết mọi linh lực bạch sắc, linh lực hắc ám trên người mình để vây bắt Ám Chi Nguyên đang tản ra tứ phía.



Có điều… Có điều…



Ám Chi Nguyên của nàng là do Đế Sát cấp. Lúc này làm sao có thể dùng nó để kéo thứ nguyên bản kia lại được.



Sắc mặt của Phong Vân trong nháy mắt hoàn toàn biến đổi.



“Đừng nóng, nàng không bắt được đâu.” Đế Sát đang bị Phong Vân ôm chặt vào lòng, thấy sắc mặt nàng biến đổi như thế, hắn không khỏi khe khẽ mỉm cười. Sau đó, hắn chậm rãi vươn tay ra vuốt lên hai má Phong Vân.



“Có thể bắt trở lại, nhất định có thể!” Phong Vân cắn chặt môi và vẫn kiên trì cố gắng để Ám Chi Nguyên không thoát ra khỏi người Đế Sát. Nhưng mà, Ám Chi Nguyên có hình bông sen kia vẫn từng đóa từng đóa lướt qua tay nàng, bay qua phạm vi linh lực của nàng mà trôi nổi vào màn trời phía trên. Từng đóa hoa cao quý nhưng lại cứ tuyệt tình nở rộ và lơ lửng bay lên làm sáng lạn rực rỡ cả một khoảng trời.



Vốn điên cuồng vọt về phía Phong Vân, lúc này, nhìn thấy Phong Vân và Đế Sát ở cách đó không xa, Mộc Hoàng lập tức dừng lại. Hắn ngẩng đầu nhìn những đóa sen đang bay múa đầy trời, nhìn thấy Đế Sát chắn trước mặt Phong Vân, nhìn thấy cảnh Phong Vân biến sắc đuổi bắt sức mạnh toát ra quanh người Đế Sát. Năm ngón tay hắn nắm chặt lại thành quyền. Trong đôi mắt thâm thúy của hắn ánh lên sự kích động, sự nhẹ nhõm, sự khiếp sợ, sự kinh hãi, …



Đủ loại cảm xúc đan xen vào một chỗ, cuối cùng, không nói lời nào, Mộc Hoàng khẽ vung tay. Một luồng linh lực màu trắng thánh khiết lập tức bao vây lấy lực hắc ám đang tản ra tứ phía.



Không thể để chúng tản ra, không thể để chúng biến mất.



Những đóa sen màu đen nhẹ nhàng bồng bềnh quanh Đế Sát và Phong Vân. Một cảnh tượng đẹp đẽ không gì sánh được.



Đế Sát vuốt ve khuôn mặt Phong Vân, lần đầu tiên hắn được tiếp cận với da thịt của nàng một cách gần gũi và dịu dàng như thế. Trên mặt Đế Sát lộ ra một nụ cười thư thái. Thật tốt, thật tốt quá!



“Đừng cố sức nữa, ta tự biết mình…”



“Không được nói lung tung, ngươi nhất định sẽ không có việc gì.” Đế Sát chưa nói xong, Phong Vân đã vội vàng ngắt lời. Có điều, sự bất lực khi thấy Ám Chi Nguyên cứ lần lượt toát ra từ người Đế Sát khiến cả người nàng càng lúc càng run rẩy cơ hồ không thể khống chế được.



Lần đầu tiên Đế Sát trông thấy PhongVân cấp bách vì hắn như thế, lần đầu tiên để lộ cảm xúc ra ngoài, lần đầu tiên sốt ruột vì hắn, run rẩy vì hắn. Trong lòng hắn bỗng trào dâng một cảm giác ngọt ngào không thể nói thành lời.



Rốt cuộc Phong Vân đã dừng bước vì hắn, đã ôm lấy hắn.



Gương mặt Đế Sát hiện lên sự vui sướng, cả khuôn mặt tái nhợt lại nổi lên một chút ửng đỏ.



Phong Vân vừa nhìn hắn vừa nghẹn ngào trong lòng.



“Không việc gì, không việc gì đâu!” Cố nén nỗi kinh sợ và đau đớn vào trong, Phong Vân cơ hồ nghẹn ngào thốt ra vài từ.



Đế Sát nhìn sự xúc động của Phong Vân, vẻ tươi cười trên mặt càng thêm sáng lạn.



Thật tốt, thật tốt quá, hết thảy những điều này đều vì hắn phải không?



“Đế Sát, Đế Sát, ngươi sẽ không việc gì đâu, đừng sợ, đừng sợ!” Tiểu Thực đã lấy lại được tinh thần. Nó vọt ra khỏi người Phong Vân và quấn chặt xung quanh Đế Sát.



“Nàng cười một cái đi!” Vuốt ve khuôn mặt của Phong Vân, Đế Sát đột nhiên mở miệng.



Nghe thấy những lời này, nhìn thấy vẻ tươi cười của Đế Sát, lại nhìn từng vệt từng vệt máu đang ứa ra từ miệng hắn rồi hòa vào bụi bặm, lúc này, nàng sao còn có thể cười được nữa? Có điều, cảm nhận được cơ thể của Đế Sát trong lòng mình càng lúc càng nhẹ, Phong Vân cơ hồ nghiến chặt răng lại. Hít sâu một hơi, nàng vừa nhìn Đế Sát vừa miễn cưỡng nở nụ cười.



“Giờ mới được, ta thích nhìn nàng cười.” Đế Sát nhìn vẻ tươi cười của Phong Vân, mọi chuyện đã qua cứ chầm chậm diễn ra trước mắt.



Tại đế đô của Nam Viên, cảnh tượng nhất kiến chung tình hiện lên trong mắt hắn, trong lòng hắn. Sự hăng hái của nàng, gương mặt tươi cười của nàng, vẻ đẹp phong hoa tuyệt đại của nàng, sự càn rỡ cao ngạo của nàng, tất cả làm cho hắn vừa gặp đã thương, trái tim hắn cũng vĩnh viễn bị giam cầm. Từ đó về sau, hắn đã quyết dù núi cao sông dài thế nào cũng phải có được nàng.



Rồi bên bờ Huyễn Hải, hắn không tiếc hết thảy chạy tới, hóa ra lại bị nàng tính kế.


“Bọn họ điên rồi.”



“Thực là…”



Từng người trong đám Á Phi, Li Giang, Mặc Đế, Ngàn Dạ Cách ở phía bên tam đại lục không người nào không bị tình cảnh trước mắt làm cho chấn động. Loại sức mạnh điên cuồng như vậy, kiểu phát tiết điên cuồng như vậy… Bọn họ cơ hồ chưa từng gặp qua.



“Chết tiệt, hai người kia điên rồi, còn không mau trở về.” Trong lúc mọi người còn đang khiếp sợ, sư tử Hoàng Kim vẫn giữ được lý trí. Lúc này, thấy không gian thông đạo đang nhanh chóng khép lại đến mức một người đi qua còn khó khăn, mà Phong Vân với Mộc Hoàng lại chẳng có vẻ gì là định quay lại, nó không khỏi hung hăng nói một câu rồi giơ chân lên.



“Ngươi chặn nơi này lại, ta đi một chuyến.” Một móng vuốt tóm lấy Ngàn Dạ Lan vẫn một mực chống đỡ bên cạnh, sư tử Hoàng Kim vội la lên.



Ngàn Dạ Lan đang cầm cổ kiếm duy trì vị diện không cho nó nhanh chóng khép lại. Khi nghe sư tử Hoàng Kim nói thế, hắn nhanh chóng gật đầu, “Ngươi đi nhanh đi!”



Ở đây chỉ có sư tử Hoàng Kim có thể kéo hai người kia quay về.



Bụi đất bay múa đầy trời giống như một trận đại hồng thủy càn quét hết thảy mọi thứ ở không gian nơi này, cái gì cũng không còn tồn tại. Đã không còn tinh thạch bay loạn, đã không còn đám người hùng hổ xâm lấn, càng không có ba gã đại nhân của tam đại thần cung.



Nhưng mà, cũng không có Đế Sát.



Phong Vân chậm rãi ngẩng đầu nhìn màn trời. Bầu trời âm u bắt đầu nổi gió. Vạn đóa sen màu đen chậm rãi bay một vòng trên không trung. Sau đó, từng giọt mưa lẳng lặng rơi xuống.



Trên thế gian trong sạch này đã không còn hắn nữa.



Hai mắt Phong Vân đỏ au, nàng cắn chặt khớp hàm.



Mộc Hoàng cầm tay Phong Vân, tay kia chậm rãi hứng từng giọt mưa.



Là nước mắt của trời phải không?



“Đi thôi, bây giờ không về là không về được đâu.” Không biết sư tử Hoàng Kim đã đứng cạnh bọn họ từ khi nào. Một tay nó tóm lấy Tiểu Thực, bắt Tiểu Thực trở về nguyên hình, một vuốt vỗ vỗ lên Phong Vân và Mộc Hoàng.



“Nơi này không phải nhà của các ngươi, cũng không phải nhà của Đế Sát.”



Dứt lời, không để Phong Vân và Mộc Hoàng lên tiếng, nó túm lấy hai người và nhanh chóng lao về phía không gian thông đạo.



Nơi này không phải nơi sinh sống của bọn họ, bọn họ không nên ở lại.



“Ta muốn mang hắn đi…” Phong Vân vẫn nhìn màn trời mưa bay trước mắt.



Sư tử Hoàng Kim nói rất đúng, nơi này không phải nhà của bọn họ, cũng không phải… nhà của Đế Sát.



“Hắn đến từ hư vô, đương nhiên sẽ trở về hư vô.” Sư tử Hoàng Kim không nhiều lời.



“Hư vô ư?” Mộc Hoàng vẫn nắm chặt tay liền khẽ khàng hỏi.



“Đi thôi!” Không để hai người bọn họ phản đối, sư tử Hoàng Kim mạnh mẽ kéo cả hai chui vào trong không gian thông đạo.



Sao trời lưu chuyển, ngân hà di động…



“Ầm…” Ngay khi hai người một thú biến mất ở không gian thông đạo, không gian vị diện lập tức ầm một tiếng và hoàn toàn đóng lại.



Màn trời cao cao, từ nay về sau, tam đại lục là tam đại lục, Thiên Phụ Sênh Thủy vẫn là Thiên Phụ Sênh Thủy.



Phật nói: Vạn pháp giai sinh, giai hệ duyên phận, ngẫu nhiên tương ngộ, mộ nhiên quay đầu, nhất định là vì khi còn sống, chỉ vì khoảnh khắc ánh mắt giao hòa.



Duyên khởi tức diệt, duyên sinh dĩ không.



Một đời này,



Chuyển sơn chuyển thủy chuyển phật tháp,



Không tu kiếp sau,



Chỉ vì trên đường… cùng người gặp lại…