Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 635 : Đại kết cục

Ngày đăng: 19:55 19/04/20


Mưa hoa rơi rơi, tuyết bay đầy trời. Chớp cái đã một năm trôi qua. Mùa đông khắc nghiệt lại kéo đến.



Tại vùng ngoại ô của Đế đô Nam Viên, nơi tộc người lùn trú ngụ, khắp nơi đều giăng mắc đèn màu, không khí vô cùng vui vẻ. Rượu ngon chảy như nước, bàn tiệc bày khắp hơn mười dặm. Nơi nơi đều có tiếng nói cười ca hát, nơi nơi đều người đến người đi nhộn nhịp.



Những nhân vật cao cấp của tộc tinh linh, tộc mỹ nhân ngư, tộc Bỉ Mông đều đồng loạt tụ tập ở đây. Thấp hơn thì có các nhân vật cấp cao của Đế hoàng quốc Nam Viên, Thiên Khung, Tinh Vực,… Ngay cả các quan lớn, tướng lãnh của tam đại đế hoàng quốc có giao tình thân thiết với tộc người lùn cũng đều có mặt.



“Ha ha, uống đi, ngày vui thế này, chúng ta nhất định không say không về!”



“Đúng thế. Mặc Đế, hôm nay ngài không được trốn đâu đấy. Nhất định phải say sưa một trận mới được.”



“Đúng, ha ha, tới đây, uống…”



“Ôi, các người đừng chuốc say tộc trưởng của chúng ta…”



“…”



Những âm thanh huyên náo và hưng phấn cứ liên tiếp vang lên tràn ngập gió lạnh tứ phương. Tộc người lùn thì ra sức bảo vệ Mặc Đế, còn tộc mỹ nhân ngư, tộc tinh linh và tộc Bỉ Mông lại mặc kệ, bọn họ cứ nhất định phải chuốc say ông ta. Trong lúc nhất thời, không khí nơi đó trở nên hết sức náo nhiệt ồn ào.



Mà Li Á mặc hỉ phục đỏ thẫm đứng bên cạnh Mặc Đế cũng chỉ mỉm cười chứ không ngăn cản đám người đang làm loạn cả lên.



Hôm nay là ngày đại hôn của bà và Mặc Đế. Bọn họ đã chờ đợi nhiều năm, hiểu lầm nhiều năm, cũng gây tổn thương cho nhau trong quá nhiều năm, rốt cuộc hôm nay đã tu thành chính quả. Tình yêu trải qua vô số đắng cay ngọt bùi rồi nở hoa kết trái so với tình yêu thuận buồm xuôi gió lại càng khiến người ta cảm thấy ngọt ngào. Hôm nay có thể kết thành vợ chồng, có được nhiều bạn bè tới chúc mừng náo nhiệt thế này, kiếp này còn gì mà cầu xin nữa?



“Ha ha, ngươi thua rồi, uống đi!”



Mấy tộc nhân ở bên này quấn quít chuốc rượu chú rể Mặc Đế thì ở bên kia, đám các nhân vật cấp cao của Đế hoàng quốc Tinh Vực, Nam Viên, Thiên Khung lại đang cùng Tiểu Thực chơi trò đố số uống rượu.



Trò đố số ở tam đại lục rất đơn giản, ai ai cũng biết. Người ta phải đoán số lượng lớn nhỏ, nhiều ít. Tiểu Thực nhận làm nhà cái. Bản thể của Tiểu Thực này là cái gì? Đó là hoa, đóa hoa ngàn lá vạn cánh. Muốn cùng nó đoán số lượng lớn nhỏ, nhiều ít ư? Một cánh tay vươn ra thì phải có tận năm đáp án, một cành lá vươn ra thì có đến mấy ngàn mấy vạn đáp án. Với kiểu chơi như vậy, cho dù mấy người của tam đại lục kia đều là cao thủ và đều có bản lĩnh thì cũng đừng mong đoán thắng được Tiểu Thực.



Trong lúc nhất thời, chỉ thấy Tiểu Thực ngạo nghễ đưa mắt liếc nhìn tất cả mọi người.



“Ha ha, ngươi lại thua rồi, uống…”



“Oa ha ha, uống đi, uống đi…”



Tiểu Thực kêu lên phấn khởi.



Sư tử Hoàng Kim ngồi cạnh nó đang cầm chén rượu chậm rãi nhấm nháp. Nó khinh bỉ liếc nhìn Tiểu Thực một cái rồi đột nhiên mở miệng, “Một.”



Tiểu Thực nghe nói thế liền quay đầu, đóa hoa to tướng của nó nhìn sư tử Hoàng Kim rồi cười to, “Một? Ngươi uống say rồi hả? Đóa hoa của ta có một cánh thôi sao?”



Vừa nói, đóa hoa vừa rồi còn khép lại lập tức nở bung ra thành trăm ngàn cánh hoa.



Thế nhưng, nó còn đang đắc ý dào dạt thì sư tử Hoàng Kim bỗng thổi một cái về phía cành lá của nó. Một luồng gió kỳ lạ lập tức thổi qua. Ngàn cánh hoa trên đóa hoa mà Tiểu Thực vừa bung ra liền rơi rụng khắp mặt đất, chỉ còn lại một cánh hoa lẻ loi trơ trọi đứng im tại chỗ.



Tiểu Thực trợn mắt nhìn.



“Ha ha, Thực Bá Thiên, ngươi thua rồi.”



“Uống đi, uống đi…”



Đám cao thủ của tam đại lục bị Tiểu Thực áp chế hồi lâu liền bật cười ha hả. Nhân cơ hội này, bọn họ lập tức xúm lại đùa bỡn Tiểu Thực.



Tiểu Thực bắt đầu nổi giận. Nó hung hăng trừng mắt nhìn sư tử Hoàng Kim đang thản nhiên như không, “Ngươi chơi ăn gian. Sao có thể như vậy?”



Sư tử Hoàng Kim liếc xéo Tiểu Thực rồi nhẹ nhàng thả một câu, “Thừa nhận thất bại đi!”



Câu nói lập tức khiến Tiểu Thực rũ cả người xuống…



“Ha ha, uống đi…”



Nhìn thấy Tiểu Thực bị khắc chế, những người bị thua vừa nãy đều vui vẻ cười vang. Âm thanh huyên náo cơ hồ vút thẳng tới tận trời cao.



Giữa những tiếng nói cười ồn ào huyên náo đó, có một người vẫn thản nhiên đứng ở xa xa mỉm cười nhìn sự náo nhiệt nơi này. Không cao hứng phấn chấn, người đó gần như chỉ gắng gượng mỉm cười.



Ngắm nghía chén rượu trong tay, Phong Vân nhìn về phía Mặc Đế và Li Á đang tràn đầy hạnh phúc. Cảm nhận được sự cao hứng của bọn họ, nàng cũng rất cao hứng. Người có tình được ở bên nhau, nàng cũng vui thay hai người.
Trên đời này còn chưa có…



Còn chưa có thế nào còn chưa nói xong, Ngàn Dạ Cách đột nhiên mở to hai mắt.



Cái người từ hư vô xuất hiện kia đã xuyên thẳng qua linh lực của hắn, giống như không đếm xỉa gì đến linh lực, và rơi thẳng xuống chỗ hắn.



Ngàn Dạ Cách vô cùng kinh ngạc, theo bản năng liền giơ tay ra đỡ lấy người đang sắp rơi xuống trước mặt mình.



Không đếm xỉa gì tới linh lực của hắn, đây là loại người gì vậy?



Người này từ trên trời giáng xuống với tốc độ thật kinh người.



Ngàn Dạ Cách vừa mới cảm nhận được người kia rơi vào vòng tay mình thì đã lập tức bị lực rơi mạnh của người đó làm cho cả hai lăn lông lốc ra phía sau.



Vừa ngã xuống, người hắn đang ôm trong lòng đã ở vị trí phía trên, còn Ngàn Dạ Cách thì ở phía dưới.



Mái tóc đen hoe hoe vàng tung bay trong gió, đôi môi đỏ mọng bởi vì vị trí biến đổi mà áp chặt lên môi Ngàn Dạ Cách.



Hai người dán chặt vào nhau, thân mật khăng khít.



Ngàn Dạ Cách nhất thời sửng sốt.



“Này…” Phượng Vũ Náo ở bên cạnh cũng rất kinh ngạc.



Ngàn Dạ Cách này là ai? Hắn là kẻ linh lực thuộc hàng cao thủ. Thế mà vì sao lại bị một người từ trên trời rơi xuống làm cho ngã lăn lông lốc thế kia. Việc này…



So với việc Đế Sát sống lại và thành thân với Phong Vân ngay trước mắt hắn, việc này còn khiến Phượng Vũ Náo khiếp sợ hơn nhiều. Người này hoàn toàn không đếm xỉa gì đến mọi loại linh lực, hơn nữa còn phá hư hết thảy hiệu quả mà linh lực tạo ra. Việc này…



Trong lòng Phượng Vũ Náo vô cùng ngổn ngang.



Ngàn Dạ Cách cũng khiếp sợ không ít hơn Phượng Vũ Náo. Bị hôn chỉ là chuyện nhỏ, trở thành đệm thịt mới thật mất mặt. Vội vàng hấp tấp đỡ lấy người kia lại bị lực rơi mạnh mẽ làm cho ngã xuống, khó khăn lắm hắn mới lăn tới bên cạnh một tảng đá, mới giữ vững được thân hình.



Da thịt áp sát, hai mái tóc đen quấn quít một chỗ, hai người dính chặt vào nhau.



“Thế này là thế nào?” Kéo tóc ra, Ngàn Dạ Cách chống người ngẩng đầu nhìn người nằm trong lòng mình.



Không đếm xỉa gì đến linh lực, người này…



Trong lúc hắn còn đang khiếp sợ, cái người đang nhắm chặt hai mắt hôn mê đã bị xóc nảy làm cho tỉnh lại. Nàng khẽ nhíu mày và chậm rãi mở mắt ra.



Xanh như hồ nước, sáng như mặt trời…



Ánh mắt trong xanh và sâu thẳm như hồ nước ánh lên lấp lánh, như tia sáng lóe lên tại đường chân trời, chiếu sáng lên tận trời cao.



Ngàn Dạ Cách giật mình.



Thánh Quang Chi Vũ của Mộc Hoàng đã là cái gì? Đôi mắt này mới là cội nguồn của ánh sáng.



“Nguồn sáng*?” Ngàn Dạ Cách vô thức thốt ra tiếng.



(*Nguồn sáng: Tiếng Hán đọc là “quang nguyên”, nghĩa là “nguồn sáng”.)



“Sao ngươi biết tên ta?” Người kia ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn.



Ngàn Dạ Cách kinh ngạc. Một lát sau, hắn nở nụ cười.



Hạnh phúc, kỳ thực không xa.



Ánh mặt trời tỏa khắp muôn nơi, cuộc sống vẫn tràn đầy hứng khởi.



Hạnh phúc sẽ không bao giờ mất đi. Nguyện cho mỗi người đều có được hạnh phúc mỹ mãn!



—–Hết—–