Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 126 : Đích Nữ Trở Về (22)

Ngày đăng: 17:21 30/04/20


Edt: Mítt



Hậu viện Tĩnh Ninh hầu phủ, trong khuê phòng của Tô Vãn.



Tơ lụa màu đỏ đem toàn bộ phòng đều trang trí trở nên đặc biệt có hỷ khí, Tô Vãn mặc hỷ phục đỏ tươi, lẳng lặng ngồi ngay ngắn ở trước gương đồng.



Lưu thị ở phía sau cũng mặc triều phục cáo mệnh phu nhân, lúc này nàng đang cầm lược hồng con mắt chải đầu cho Tô Vãn.



Một bên gương đồng chiếu ra khuôn mặt Tô Vãn, hôm nay Lưu thị tự tay vẽ trang dung tinh xảo cho cô, giữa trán cũng dán lên ngạch sức hoa mai màu đỏ, nhìn khuôn mặt trẻ tuổi lại tinh xảo trong gương, Tô Vãn hơi có chút hoảng hốt, cô sớm đã thành thói quen trong các thế giới nhiệm vụ sử dụng dung mạo hoàn toàn khác nhau, bề ngoài đối với Tô Vãn mà nói cũng không phải là thứ quan trọng nhất, nhưng hôm nay nhìn Lưu thị vì mình vất vả bận rộn như thế, liếc thấy khóe mắt nàng còn mang nước mắt, còn có Văn Nguyệt cùng Văn Ngọc khóc hồng hốc mắt, tâm tình Tô Vãn cũng có chút khẩn trương cùng thấp thỏm theo.



Cô luôn không thích cùng người trong thế giới nhiệm vụ có tình cảm quá nhiều, nhưng từ khi gặp được Tô Duệ nhân sinh của cô đã xảy ra biến hóa rất lớn, lần đầu tiên ở trong thế giới nhiệm vụ cùng Tô Duệ kết hôn, khi đó hắn vẫn là Phương đại thiếu gia, hôn lễ của hai người giống như là một cái hình thức, hôn lễ kết thúc, mỗi người một phòng hai người không có giao thoa gì.



Mà ở tràng hôn lễ trong thế giới võng du kia càng bởi vì Tô Tiểu Tô tồn tại bị làm ầm ĩ không có bất kì ấn tượng gì.



Lúc này đây, ở thế giới này, là lần đầu tiên Tô Vãn chân chính nghiêm túc đối với một hồi hôn lễ.... đây là đại hôn thuộc về cô cùng Tô Duệ.



Đáy lòng chỉ cần nghĩ đến Tô Duệ, Tô Vãn liền sẽ cảm thấy chỗ trống rất lâu trong tâm mình đã được hắn lấp đầy.



Đúng người đúng thời điểm, tâm mới được lấp đầy....



Âm thanh hỷ nhạc du dương đã càng ngày càng gần, khi cổng lớn Tĩnh Ninh hầu phủ vang lên từng trận pháo thanh đinh tai nhức óc, Lưu thị cuối cùng cũng chịu đựng đáy mắt đầy nước mắt, đôi tay run rẩy đem mũ phượng tượng trưng cho thân vương phi mang lên đỉnh đầu Tô Vãn.



“Vãn Nhi, con hôm nay đặc biệt xinh đẹp.”



Thanh âm Lưu thị có chút nghẹn ngào, Tô Vãn một bên nhịn không được đứng dậy, nâng tay dùng sức cầm đôi tay Lưu thị.



“Nương, nữ nhi đời này sẽ hạnh phúc, sẽ vô cùng hạnh phúc.”



Nguyên chủ Tô Vãn tuy rằng chỉ là pháo hôi đoản mệnh, nhưng nàng lại có một đôi phụ mẫu phi thường yêu thương nàng.



Tô Vãn thật ra có chút hâm mộ, bởi vì chính cô chưa bao giờ có cơ hội thể nghiệm qua tình yêu thương ôn nhu của cha mẹ, cho nên lúc này thấy Lưu thị cố nén đau lòng hướng về phía mình mỉm cười, Tô Vãn nhịn không được dựa vào trong lòng ngực Lưu thị nhẹ nhàng ôm nàng.



“Nương, người cùng phụ thân về sau phải sống thật tốt, cho dù con…… con không còn nữa, các người cũng phải sống cho thật tốt.”



"Con đứa nhỏ này, cái gì mà không còn nữa? Nói năng linh tinh!”



Lưu thị giả vờ phẫn nộ vỗ vỗ sau lưng Tô Vãn.



“Con tuy rằng gả ra ngoài, nhưng đời này đều là tâm can bảo bối của nương, nếu Vương gia hắn khi dễ con, con nói cho nương, nương tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!”


Tuy rằng sau khi biết chuyện mà Tô Vãn trải qua, Thẩm Ngọc Thư cũng đã do dự, giãy giụa, nhưng cuối cùng hắn vẫn cảm thấy mình không thể bỏ qua một nữ tử thâm ái mình như vậy.



Tô Vãn đã từng vì mình trả giá rất nhiều, nàng có tao ngộ như vậy cũng đều do mình mà ra, thân là một người nam nhân Thẩm Ngọc Thư cảm thấy mình phải có trách nhiệm đối với nàng phụ trách cả đời.



Nghe Thẩm Ngọc Thư “Thâm tình” thông báo như thế, Tô Vãn cuối cùng cũng nâng lên đôi mắt, nhàn nhạt nhìn hắn một cái.



Thật ra ngày Văn Ngọc cùng Thẩm Ngọc Thư gặp mặt, Tô Vãn cũng đã đã biết, cô còn luôn suy nghĩ Thẩm Ngọc Thư có thể lại đến tìm mình hay không, hắn khi nào sẽ xuất hiện, không nghĩ tới hắn sẽ lựa chọn một thời điểm không thích hợp như vậy..



Nếu cùng ngày, Thẩm Ngọc Thư liền trở lại Tô phủ nói với Tô Vãn như vậy, có lẽ, Tô Vãn còn sẽ cảm thấy Thẩm Ngọc Thư là một nam nhân có trách nhiệm, nhưng là hiện tại……



“Thẩm đại nhân, ta cũng hối hận.”



Tô Vãn hướng về phía Thẩm Ngọc Thư nhẹ nhàng cười.



“Ta hối hận…… Đã từng thích ngươi như vậy, một người nhu nhược!”



“Tô Vãn……”



Thẩm Ngọc Thư bị Tô Vãn cho một đòn ngay tim, sắc mặt khó coi trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.



“Đi thôi, đừng chậm trễ giờ lành.”



Không quản sắc mặt của Thẩm Ngọc Thư, Tô Vãn quay đầu nhẹ nhàng ở bên tai Tô Duệ nói nhỏ một câu.



“Ừ.”



Tô Duệ gật gật đầu, trực tiếp làm lơ Thẩm Ngọc Thư, ôm Tô Vãn cưỡi bảo mã (BMW) hướng về Tấn thân vương phủ thản nhiên mà đi, người vương phủ lại lần nữa khua chiêng gõ trống, dọc theo đường đi cực kì náo nhiệt, hỉ nhạc vang trời……



Từ Tĩnh Ninh hầu phủ đến Tấn Thân Vương phủ, lộ trình ngắn ngủi, hai người đã chịu vô số ánh mắt nhìn chăm chú, cũng nghe được rất nhiều lời chúc phúc đến từ các bá tánh.



Tô Duệ vẫn luôn gắt gao ôm Tô Vãn trong ngực, một bàn tay to cũng gắt gao nắm lấy bàn tay nhỏ mảnh khảnh của cô, đôi tay này, hắn nắm lấy, sẽ không bao giờ buông ra, trừ phi hắn chết……



Hôn lễ của hoàng thất luôn đặc biệt rườm rà cùng lãng phí thời gian, chờ đến khi Tô Vãn cử hành xong hôn lễ trở lại tân phòng, cả người đã bị lăn lộn không còn sức lực, nhìn tân phòng thoải mái giường long phượng mềm mại, Tô Vãn dứt khoát tháo xuống mũ phượng trầm trọng trên đỉnh đầu, cả người đều bổ nhào lên giường, thật thoải mái a, thoải mái quá đi a.



Thấy Tô Vãn vậy mà bất tri bất giác ở trên giường long phựơng ngủ rồi, thị nữ trong vương phủ cũng không có đánh thức nàng, thậm chí còn thực tri kỷ đắp cho Tô Vãn một tầng chăn gấm, cho nên chờ Tô Duệ từ sảnh ngoài vương phủ trở lại tân phòng, mở cửa nhìn thấy không phải Vương phi ngoan ngoãn ngồi ở mép giường chờ uống rượu hợp cẩn, mà là mỗ tiểu mèo lười đang ngủ say ~



~~~~~~



Ta thật hâm mộ Vãn tỷ có được tình yêu của Tô tướng quân ♥️♥️♥️♥️