Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 127 : Đích Nữ Trở Về (23)

Ngày đăng: 17:21 30/04/20


Edt: Mítt



Trong tân phòng đèn long phượng đang cháy một màu sắc đỏ, Tô Duệ chậm rãi đi đến mép giường, nhấc lên mành trướng thêu đầy mẫu đơn bách hợp, Tô Vãn đang nằm ở trên giường long phượng ngủ đến bình yên, bởi vì tháo xuống mũ phượng, lúc này một đầu tóc dài của nàng đã hơi tán loạn, lười biếng gợi cảm dán ở trên gối màu đỏ, mà trên người kiện phượng bào đỏ thẫm kia cổ áo đã hơi rộng mở, lộ ra bên trong cổ áo màu xanh lá, còn có một mảnh lớn da thịt như tuyết trắng trơn trượt lộ ra.



Tô Duệ an vị ở mép giường lẳng lặng nhìn Tô Vãn, nhìn mặt mày thanh tú tinh xảo của nàng, nhìn thời điểm nàng ngủ không hề có biểu tình phòng bị.



Nhìn nhìn, Tô Duệ liền có chút cầm lòng không đậu cong hạ thân thể, nhẹ nhàng ở trên môi Tô Vãn hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước.



Cũng không biết hôm nay Tô Vãn ở trên môi thoa cái gì, hơi thở thơm ngọt chui vào mũi Tô Duệ, hắn hít sâu một hơi, nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi ở trên môi Tô Vãn liếm liếm.



Giữa môi tê dại cùng cảm xúc khác thường làm Tô Vãn từ ngủ say tỉnh táo lại, lúc này ý thức của cô vẫn có chút mơ hồ, cảm giác được bên người quanh quẩn hơi thở quen thuộc an tâm, lông mi Tô Vãn run rẩy, chậm rãi mở mắt.



Đối diện với ánh mắt Tô Duệ gần trong gang tấc, Tô Vãn chớp chớp mắt.



“Chàng đã trở lại?”



“Ừ.”



Tô Duệ hướng về phía Tô Vãn gật gật đầu, ánh mắt lại dừng ở trên người nàng.



“Nàng mệt sao?”



“Chàng nói đi?”



Thấy hắn biết rõ còn cố hỏi, Tô Vãn nhịn không được nhướng mày, cô mặc mũ phượng nặng như vậy, khăn quàng vai bồi hắn hoàn thành nghi thức sắc phong, ước chừng mấy canh giờ, có thể không mệt sao?



“A.”



Thoáng nhìn đôi mắt nhỏ của Tô Vãn có chút u oán, Tô Duệ ánh mắt chợt lóe.



“Vậy đừng uống rượu hợp cẩn, mệt mỏi thì ngủ đi.”



“Được.”



Tô Vãn cũng hoàn toàn không để ý quy củ của thế giới này như thế nào, nghe Tô Duệ nói, cô gật gật đầu lười nhác vươn thân một cái, chỉ là cô vừa mới lật qua, cả người lại bị Tô Duệ mạnh mẽ kéo trở về.



“Trước khi ngủ ít nhất phải cởi áo chứ? Xem nàng mệt thành như vậy, ta giúp nàng tắm gội cởi áo.”
Nhìn thấy Tô Vãn chật vật, ánh mắt Tô Duệ lóe một chút, hắn lập tức cong hạ thân thể đem cô ôm ở trong ngực mình.



“Nàng đừng nhúc nhích, ta giúp nàng tắm gội thay quần áo.”



“Đừng!”



Tô Vãn có chút kinh hoảng buột miệng thốt ra, lời vừa ra khỏi miệng, cô lại xoay mặt sang một bên.



Tô Duệ trầm thấp cười, cuối đầu hôn trên trán của cô một chút...



“Ta tối hôm qua…… Nhất thời không khống chế được, nàng yên tâm, về sau sẽ không, nàng đừng nóng giận.”



Nghe được Tô Duệ lời nói ôn nhu, sắc mặt Tô Vãn lúc này mới hòa hoãn một ít, chỉ tiếc, bạn học Tô Vãn vẫn là ở một phương diện tri thức nào đó có khiếm khuyết, cô không rõ một đạo lý, nam nhân ở trên giường nói là không thể tin, mà ở dưới giường nói, có đôi khi cũng là không thể tin…….



Buổi trưa, Tô Vãn cuối cùng cũng có thể ở dưới sự nâng đỡ của Văn Nguyệt mà miễn cưỡng ở tân phòng đi qua đi lại, mà lúc này Truy Nguyệt cũng mang theo hạ nhân vương phủ đem vật phẩm vừa mới được trong cung ban thưởng tất cả đều dọn tới bên ngoài đại sảnh để Tô Vãn tự mình xem qua.



Thái Hậu cùng bệ hạ ban thưởng trước mắt trừ một ít gia dụng của nữ nhi và vàng bạc châu báu còn lại vậy mà đều là đồ bổ, đại đồ bổ!



Bổ thận tráng dương gì đó, Tô Vãn nhìn một bàn đồ bổ kia mặt đều đen.



“Vương phi, ngài xem những cái này…… Có phải phân phó phòng bếp…… Chuẩn bị một chút hay không?”



Cảm giác được Tô Vãn áp suất xuống thấp, thanh âm của Truy Nguyệt cũng thấp xuống theo.



“Ném đi! Tất cả đều ném!”



Tô Vãn hiện tại vừa thấy đến đồ bổ liền nóng lên, gặp quỷ bổ thận tráng dương, Vương gia nhà ngươi lại bổ liền sẽ thành tiên có được không?



Nhưng cô không nghĩ đến sống sờ sờ lại muốn chết ở trên giường ~



Nhìn thấy Tô Vãn nổi bão, Truy Nguyệt lập tức vội vàng gật đầu, hắn phân phó mọi người đem châu báu trang sức tất cả đều lưu lại, mà những đồ bổ ngự tứ đó bị Truy Nguyệt tất cả đều ôm vào trong ngực mang theo ra ngoài.



Từ trong viện Tô Vãn ra tới, Truy Nguyệt thở dài một hơi, rũ mắt xem những đại thuốc bổ ngàn vàng khó đổi đó, Truy Nguyệt chần chờ vẫn là xoay người, bước nhanh hướng thư phòng Tô Duệ mà đi……



~~~~~~~