Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ
Chương 17 : Ác mộng thứ chín (1)
Ngày đăng: 17:20 30/04/20
Edit: Nguyễn Thủy
Beta: Niêm Hoa Nhất Tiếu + Tiêu Tích + Há Cảo
Banner: Ly Châu
- ---------❤----------
Trong khoang nhiệm vụ, Tô vãn mở mắt ra, cô không lập tức đứng dậy, mà dùng đôi tay xoa xoa bả vai của mình theo bản năng.
Rất đau.
Hình ảnh Tô Duệ phát cuồng ôm lấy cô lúc cô rời đi vẫn hiện lên rõ nét trước mắt, Tô Vãn hiểu rõ, nếu khối thân thể kia không biến mất, chỉ sợ cũng sẽ bị Tô Duệ ôm đến xương cốt toàn thân vỡ vụn.
Lúc này, rõ ràng cô đã trở về thân thể của mình, nhưng linh hồn vẫn cảm nhận được sự đau đớn lưu lại từ thân thể kia.
Tô Vãn đứng dậy, xua tan đi nỗi đau đớn dưới đáy lòng, đồng thời lặp lại thói quen sau mỗi lần trở về - nhắc nhở bản thân mình, thế giới kia đã qua rồi, cô không còn quan hệ với bất kỳ người nào trong thế giới đó nữa.
Mấy năm nay, xuyên qua nhiều thế giới khác nhau, trái tim cô đã chết lặng không còn cảm giác.
Tô Vãn tỉnh táo hơn bất kỳ ai, cô biết mình sẽ không lưu lại trong một khoảng thời gian dài ở bất kỳ thế giới nào, vì vậy không cần thiết phải sinh ra tình cảm với người nào cả.
Bao gồm tình thân, tình bạn, tình yêu, đối với cô, đó đều là những thứ xa xỉ.
Trở lại nơi ở của mình, Tô Vãn thoải mái tắm rửa thay quần áo, sau đó nằm lên giường lớn, ngủ một giấc.
Thực ra, thời gian ở Thời Không Thất Lạc và các thế giới nhiệm vụ không trùng nhau. Cô ở triều Đại Hạ ngây người mấy tháng, thực tế ở Thời Không Thất Lạc chỉ mới qua một ngày.
Nghỉ ngơi đủ rồi, Tô Vãn mở máy truyền tin đeo trên cổ tay ra xem số điểm hiện tại của mình, một trăm hai mươi ba nghìn bốn trăm điểm.
Điểm số là mục tiêu của cô khi dừng chân lại trong mỗi thế giới, xếp hạng ở các bộ môn đều dựa vào điểm tích lũy của mỗi một nhiệm vụ giả, không chỉ vậy những điểm số này còn có thể dùng như tiền để mua sắm bất kỳ vật dụng cần thiết nào trong Thời Không Thất Lạc.
Mười nghìn điểm này có thể giúp Tô Vãn thoải mái mua sắm một chút, cô yên lặng tính toán giá cả đồ vật mình muốn mua, vốn dĩ nhận được một vạn điểm là chuyện đáng vui mừng, nhưng khi nhìn thấy giá tiền thứ mà cô nhắm đến, tâm tình của Tô Vãn bỗng chốc suy sụp, điểm số của cô chỉ là số lẻ.
Xem ra cô cần phải ra sức kiếm nhiều điểm hơn nữa!
Tô Vãn xoa xoa cái gáy của mình: "Mình nhớ rõ mọi người đang ở trên xe mà?"
"Mình cũng không rõ!"
Nghe thấy Tô Vãn hỏi, sắc mặt Phương Điềm Điềm càng thêm tái nhợt, cô vốn dĩ đã nhát gan, chỉ thích đi theo sau Tô Vãn.
"Tô Vãn, có phải chúng mình..... bị quỷ ám không?"
Phương Điềm Điềm thấp giọng nói: "Cậu còn nhớ lúc chúng mình lên núi gặp được vụ tai nạn giao thông không?"
Lúc ấy tuy rằng hiện trường đã bị phong tỏa, khoảng cách từ xe bọn họ đến hiện trường cũng rất xa, nhưng Phương Điềm Điềm vẫn thấy có rất nhiều máu chảy trên mặt đất, rất đáng sợ.
"Điềm Điềm cậu đừng sợ, trên đời làm gì có chuyện ma quỷ chứ?"
Tô Vãn đứng dậy, cô phát hiện mình và Phương Điềm Điềm đều đang ở trong rừng.
Theo trí nhớ nguyên chủ, một phút trước cô và Phương Điềm Điềm đang ngồi trên xe hát, kết quả, lúc tỉnh lại đã ở nơi xa lạ này...
Không sai, bọn cô đã tiến vào thế giới Ác mộng thứ 9.
Mà cảnh tượng trước mặt nói cho Tô Vãn biết, bây giờ hẳn là cô đang ở tầng thứ nhất của mộng cảnh.
Trong tầng này, có một người chết đi, mà người kia là.....
______________
Câu chuyện mới mở ra, hoan hô hoan hô hoan hô!
Trời đã tối, hãy nhắm mắt lại~
Lệ quỷ đột kích, người - quỷ đánh nhau, cuối cùng, là lệ quỷ hung dữ hay lòng người hiểm ác?
-5.8.2018-