Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ
Chương 18 : Ác mộng thứ chín (2)
Ngày đăng: 17:20 30/04/20
Edit: Mèo
Beta: Niêm Hoa Nhất Tiếu + Tiêu Tích + Há Cảo
- ---------❤----------
Ác mộng thứ chín, đây là một thế giới khủng khiếp chưa từng có, đồng thời cũng là câu chuyện xưa kể về nam chính Dịch Tử Hiên đánh quái thăng cấp, cuối cùng ôm được mỹ nhân về nhà.
Ở thế giới này, dị năng quay ngược thời gian chẳng khác nào bàn tay vàng của Dịch Tử Hiên, đã nhiều lần giúp hắn tìm được đường sống trong chỗ chết, cũng làm cho người cao ngạo như Mạnh Đình Dao luôn mắt cao hơn đầu nhìn hắn có vài phần kính trọng.
Trong thế giới này, thân phận của Tô Vãn là bạn gái cũ của Dịch Tử Hiên, kiếm vật hy sinh như cũ.
Đều nói anh hùng yêu mỹ nhân, trong chín người thì người đẹp nhất đương nhiên là hoa hậu giảng đường Mạnh Đình Dao, chuyện xưa bắt đầu khi bạn cùng phòng của Dịch Tử Hiên là Trần Ngọc Phong vì theo đuổi Mạnh Đình Dao mà tự bỏ tiền thuê xe tổ chức chuyến đi du xuân dã ngoại lần này.
Ban đầu hai phòng ngủ vừa đủ tám người, nhưng bởi vì kỹ thuật lái xe của Trần Ngọc Phong không tốt, những người khác lại không có bằng lái, cho nên hắn nhờ bạn của mình là Tề Mộc hỗ trợ lái xe.
Tề Mộc và Trần Ngọc Phong đều xuất thân phú quý lại thường xuyên cùng nhau ăn chơi trác táng, biết được Trần Ngọc Phong có ý định muốn làm quen hoa hậu giảng đường, Tề Mộc tự nhiên cao hứng đến đây góp sức, nào ngờ sau khi gặp Mạnh Đình Dao, Tề Mộc động tâm.
Tề Mộc lớn hơn Trần Ngọc Phong bốn tuổi, hiện tại đã đi làm trong công ty của gia đình, so với đám sinh viên, hắn càng hiểu rõ việc che dấu tâm tư hơn.
Thời điểm Trần Ngọc Phong ân cần săn sóc Mạnh Đình Dao, Tề Mộc sẽ dùng khuôn mặt ôn hòa nhã nhặn làm quen với Tô Vãn, ai bảo trong bốn thiếu nữ thì gương mặt của Tô Vãn chỉ thua mỗi Mạnh Đình Dao chứ?
Nguyên chủ Tô Vãn tuy rằng có chút hư vinh, ưa vật chất, nhưng là lại một cô gái không có tâm cơ, trên đường đi, cô và Phương Điềm Điềm trùng hợp ngồi ở hàng ghế đầu ngay sau ghế lái, vì vậy dọc theo đường đi cô trò chuyện với Tề Mộc vô cùng vui vẻ.
Đến khi lọt vào tầng mộng cảnh thứ nhất, Tô Vãn và Phương Điềm Điềm đều bị nhốt trong một rừng cây, người đầu tiên các cô gặp được là Tề Mộc, ba người cùng trải qua một loạt ảo giác khủng bố, cuối cùng hội tụ được với những người khác. Nhưng mọi người cũng không đoán được là, sau khi tất cả tập trung lại với nhau thì cơn ác mộng khủng khiếp mới chính thức bắt đầu.
Trong tầng mộng cảnh thứ nhất, có một người đã chết.
Tất cả mọi người đều cho rằng chính mình đang nằm mơ, mãi cho đến khi tầng mộng cảnh thứ hai bắt đầu, mọi người từ trong sợ hãi dần dần nhớ lại ký ức về tầng mộng cảnh thứ nhất, hơn nữa còn được cho biết rằng, họ còn phải tìm ra được kẻ đã chết đang lẩn trốn ở trong nhóm người bọn họ...
"Tô Vãn, cậu làm sao vậy?"
Phương Điềm Điềm thấy Tô Vãn ngẩn người, cô ấy nhát gan, nhịn không được thật cẩn thận giật ống tay áo Tô Vãn, nhỏ giọng hỏi một câu.
"Tớ không có việc gì."
Sự phức tạp trong đáy mắt của Tô Vãn chợt biến mất.
Diện mạo của Tề Mộc cũng không phải đặc biệt tuấn mỹ, nhưng cũng coi như có chút dễ nhìn, kết hợp với một thân thường phục vừa vặn thoải mái và nụ cười có chút bất cần đời, thoạt nhìn có vài phần trẻ trung anh tuấn.
"Anh Tề!"
Nhìn thấy thân ảnh Tề Mộc, ngữ điệu của Phương Điềm Điềm lập tức thay đổi, đi lâu như vậy rồi, rốt cuộc cũng nhìn thấy một người sống!
Tề Mộc nhìn về phía Phương Điềm Điềm cười cười, ngay sau đó đi đến trước mặt Tô Vãn, ưu nhã ngồi xổm xuống trước mặt cô: "Sao lại làm bản thân chật vật đến mức này?"
Ngữ khí của hắn không tính là nhu hòa, nhưng lại có thể nghe ra một tia quan tâm.
Không ân cần, nhưng đủ để khiến người khác chú ý.
Không thể không nói, lúc đối mặt với các cô gái, Tề Mộc chính là một cao thủ tình trường, cử chỉ vô cùng thuần thục.
"Chỉ trầy da một chút, không hủy dung được."
Tô Vãn không thèm để ý móc ra một chiếc khăn giấy sạch sẽ lau vết máu trên mặt của mình, theo bản năng giơ tay định đem vứt chiếc khăn giấy đã dính máu đi, thế nhưng cô do dự một chút, cuối cùng mặt không đổi sắc đem miếng khăn giấy để vào trong balo tùy thân.
Tề Mộc vẫn luôn âm thầm quan sát Tô Vãn, bắt gặp hành vi đầy mờ ám của cô, ánh mắt Tề Mộc chợt lóe, ngay sau đó lại khôi phục khuôn mặt tươi cười bất cần đời, nói: "Dọc trên đường đi anh cũng không gặp được những người khác, bây giờ gặp được hai người các em thật sự là quá tốt, chúng ta ba người cùng đi tìm bọn họ đi? Anh đoán những người khác chắc cũng ở trong khu rừng này."
"Được."
Nghe được đề nghị của Tề Mộc, Phương Điềm Điềm lập tức cao hứng gật đầu, ngay sau đó cô lại có chút chần chờ: "Khu rừng này quá lớn, chúng ta tìm họ như thế nào?"
"Lúc mới đến đây, anh có nhìn hướng Tây Bắc cách đây không xa, có một mảnh đất trống, trời đã tối rồi, chúng ta đến mảnh đất trống đó đốt lửa lên, nếu như những người khác cũng ở gần đây, nhìn thấy ánh lửa tự nhiên sẽ đến tìm chúng ta."
"Anh Tề, anh thật là thông minh!"
Nghe được đề nghị của Tề Mộc, Phương Điềm Điềm ánh mắt lấp lánh vẻ mặt sùng bái nhìn Tề Mộc, mà bên này Tô Vãn trầm mặc không có biểu tình gì ——
Nhóm lửa?
Hắn xác định đây là một biện pháp tốt chứ không phải là tìm đường chết?
[8.8.2018]