Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 317 :

Ngày đăng: 17:24 30/04/20


Edt: Mítt



~~~~~~



Tiêu Thanh đứng ở cửa lớn nhà Tô Vãn, nhìn tất cả trong phòng vẫn là bộ dáng mà hắn quen thuộc.



Cái phòng này trước kia hắn đã tới rất nhiều lần, nói thật là hắn cũng chưa từng qua đêm ở chỗ này, mà hiện tại Tô Vãn thế nhưng để Nhan Mộ Bạch ở nơi này……



Tóm lại, Tiêu Thanh luôn cảm thấy hụt hẫng trong lòng, trong lòng nghĩ muốn tác hợp cho bọn họ, nhưng tận mắt thấy bọn họ ở trước mặt mình thật không trong sáng, đây tuyệt đối là hai loại cảm giác hoàn toàn trái ngược, cho nên hôm nay hắn vội vội vàng vàng xử lý thủ tục xuất viện, sau đó lại từ thẻ ngân hàng của Tiêu Tình lấy một ít tiền, canh thời gian biết Tô Vãn tan làm hắn mới lại đây.



“Tiêu tiểu thư, cô làm sao lại tới đây?”



Lúc này Tô Vãn cũng từ bên bàn ăn đứng dậy đi tới cửa: “Nếu đã tới thì vào trong ngồi đi? Ăn cơm không?”



“À, tôi ăn rồi, hai người đang ăn cơm sao,  hai người tiếp tục đi, tôi…… Tôi ngồi một lát rồi đi.”



Tiêu Thanh vừa vào cửa liền ngồi ở trên sô pha, đờ mờ, sô pha này lúc trước lão tử cũng hùng một nửa số tiền đấy.



Tưởng tượng đến những chuyện đã qua, Tiêu Thanh lại cảm thấy phiền muộn vô cùng..



Trên thế giới này khoảng cách xa xôi nhất không phải sống hay chết, mà là em cho rằng tôi đã chết nhưng tôi lại lấy thân phận của một người khác sống sờ sờ đứng ở trước mặt em ~



Đờ mờ, hơn nữa lấy thân phận hiện tại của hắn cũng chỉ có thể cùng Tô Vãn phát triển một chút tình bạn thân thiết mà thôi?



Haizzz ~



Thoáng nhìn Tiêu Thanh một mình ngồi ở trên sô pha nhìn lên 45 độ ưu thương, Tô Vãn nhịn không được hắng giọng nói với Tô Duệ.



“Mộ Bạch à, công ty của bọn em ngày mai có một bữa tiệc, yêu cầu mỗi người đều phải mang theo người nhà, ngày mai anh có thời gian không? Nếu không anh giả làm bạn trai của em một chút? Thuận tiện còn có thể ăn miễn phí một bữa cơm.”



“Tô, Tô tiểu thư, như vậy không tốt lắm đâu?”



Không chờ Tô Duệ trả lời, Tiêu Thanh trên sô pha đã nhanh chóng đứng dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn Tô Vãn: “Khụ khụ, ý tôi là cô nếu tìm người giả mạo lỡ như bị lãnh đạo hay đồng nghiệp phát hiện, không tốt, không tốt.”



“Vậy thì có sao?”



Nghe Tiêu Thanh nói, Tô Duệ để đũa xuống.



“Chẳng lẽ Tiêu tiểu thư cảm thấy Nhan Mộ Bạch tôi không thích hợp?”



Tiêu Thanh:……



Truyện được đăng duy nhất trên wattpad 
Tô Duệ cười cười với Tiêu Thanh.



“Tôi nói đúng mà, lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu tiểu thư tôi cảm thấy mặt mày của cô ẩn chứa anh khí, tính cách lại không thua đấng mày râu! Đúng rồi, hiện tại cô có bạn gái chưa?”



“À thì, còn chưa có, chủ yếu là yêu cầu của tôi tương đối cao.”



Tiêu Thanh vung tóc dài làm ra vẻ cao lãnh, thật ra nội tâm của hắn sớm đã chạy mất rồi, lúc này hắn cũng đã quên hỏi quan hệ của Nhan Mộ Bạch và Tô Vãn, vội vàng hàn huyên với Tô Duệ vài câu, hắn liền xoay người rời đi.



Chờ Tô Vãn từ trong phòng bếp ra tới, Tiêu Thanh sớm đã không còn bóng dáng.



“Tiêu Thanh đâu?”



Tô Vãn nhìn nhìn một chồng tiền trên bàn kia lại nhìn nhìn Tô Duệ, không tự chủ được hỏi một câu.



“Đi rồi, ừm, phỏng chừng là đi hộp đêm tìm phụ nữ rồi.”



“Hắn sao? Còn tìm phụ nữ?”



Tô Vãn nhịn không được mắt trợn trắng, hắn tìm phụ nữ? Hắn đừng bị người khác tìm là đã thắp nhang cảm tạ rồi.



Tô Duệ tự nhiên biết Tô Vãn suy nghĩ cái gì, hắn nhịn không được hướng về phía Tô Vãn thần bí chớp chớp mắt: “Yên tâm đi, hắn tuyệt đối không thiệt thòi được, đúng rồi, em xem tiền này không lấy cũng uổng, nếu không ngày mai anh mang em đi mua sắm?”



“Giữ đi!”



Tô Vãn đi đến trước bàn ăn thu tiền lại.



“Chúng ta hiện tại thuộc về kéo thấp GDP, là dân chúng nghèo khổ của tổ quốc, không cần phải xa xỉ lãng phí, lãng phí đáng xấu hổ biết không?”



“Ừ.”



Nghe vợ mình nói, Tô tướng quân nhịn không được gật gật đầu, đúng! Người thường, hắn phải làm một người thường.



“Vậy ngày mai bữa tiệc ở công ty của em anh mặc cái gì đây?”



Mặc cái gì?



Tô Vãn ngoái đầu lại liếc nhìn Tô Duệ một cái: “Chồng à, anh mặc cái gì cũng được, đương nhiên không được mặc đồ gợi cảm ~”



Tô Duệ:……



Tô Tiểu Vãn, em lại nghịch ngợm, tới tới tới, hai chúng ta tới phòng ngủ, anh và em nói chuyện nhân sinh ~