Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ
Chương 328 :
Ngày đăng: 17:24 30/04/20
Edt: Mítt
~~~~~~
Sau khi ký kết hợp đồng với xưởng sản xuất, cửa hàng bán túi xách độc quyền nhãn hiệu của Tô Duệ, Tô Vãn và Tiêu Tình liên hợp cũng bắt đầu trang hoàng lại, ở thời điểm đăng ký nhãn hiệu, vỗn dĩ Tô Vãn tính đặt một cái tên theo sát trào lưu, kết quả Tiêu Tình một hai phải dùng văn phong Trung Quốc ——
Mộ Tình Hướng Vãn..
Cái tên tràn ngập hơi thở văn nghệ nồng đậm này, thật ra cùng với nhãn hiệu của bọn họ một chút cũng không hợp, nhưng lại có tên của ba người bọn họ.
Ngày mà cửa hàng bán độc quyền khai trương, toàn bộ Cửu Lâm Nhai đặc biệt náo nhiệt, thương hộ chung quanh đều lại đây chúc mừng, ngay cả Cố Thư Hành cũng cố ý xin nghỉ lại đây cổ động.
Lại nói tiếp sau ngày đó ở nhà ăn xấu hổ tỏ tình, Cố Thư Hành không hổ là nam thần học bá, xong việc vậy mà làm như cái gì cũng chưa xảy ra, nên làm gì thì làm, không có việc gì cũng sẽ đến Tiêu gia thăm hỏi, thậm chí còn giúp ba người bọn họ cùng nhau nghiên cứu thiết kế cửa hàng.
Biểu hiện như vậy, đến Tô Duệ cũng thật ngoài ý muốn.
Cũng may cuối cùng Tiêu Tình đối mặt với Cố Thư Hành cũng không còn khó chịu nữa, thậm chí có một lần bốn người đi ra ngoài ăn cơm, Tiêu Tình uống say, còn kề vai sát cánh nói với Cố Thư Hành.
“Lão Cố, tôi cũng thích Diêu San San, nhưng cô ấy thích anh, anh nói xem! Chúng ta rốt cuộc là anh em hay là tình địch đây?”
Cố Thư Hành:……
“Cô say rồi!”
Cố Thư Hành yên lặng đem tay Tiêu Tình từ trên vai mình cầm xuống.
“Nói bậy! Tôi không có say, tôi rất tỉnh táo, tôi biết anh là nam, đúng, là nam!”
Khi nói chuyện Tiêu Tình lại nhích đến gần Cố Thư Hành ——
“Ọe”
Kết quả Tiêu đại tiểu thư nôn đầy người bác sĩ Cố.
Tô Vãn yên lặng nhìn Cố Thư Hành giúp đỡ Tiêu Tình lau lau quần áo, nam chủ đại nhân, điểm mấu chốt của anh lại bị đổi mới sao?
Đây thật là một câu chuyện xưa bi thương.
Tô Vãn lần đầu tiên có chút nhìn không nổi nữa —
Em gái anh! Lão nương là phụ trách đi hủy CP! Nhưng nhìn các người làm sao lại cảm thấy cảm thán như vậy chứ!
“Vợ.”
Lúc này Tô Duệ một bên đã một tay ôm lấy eo Tô Vãn, nhẹ nhàng ở bên tai cô nói.
“Em xem Tiêu Tình say thành như vậy, để Cố Thư Hành đưa cô ấy về nhà là được rồi!”
Tô Vãn:……
Tô tướng quân, nói tốt là thuận theo tự nhiên đâu?
Tiêu Tình đứng dậy, liếc mắt nhìn Cố Thư Hành một cái: “Có lửa không? Tôi muốn đi ra ngoài hút điếu thuốc.”
“Thân thể của cô tốt nhất đừng hút thuốc.”
Cố Thư Hành đi đến trước mặt Tiêu Tình từ trong áo blouse trắng của mình móc ra một khối chocolate: “Ăn cái này đi ~”
Tiêu Tình:……
Cho nên nói bác sĩ Cố chẳng lẽ thuộc tính của anh là trong nóng ngoài lạnh sao? Anh thế nhưng ngày ngày không có việc gì luôn mang theo chocolate?
Tiêu Tình do dự mà tiếp nhận khối chocolate kia, lúc này Cố Thư Hành lại đột nhiên bắt được đầu ngón tay của cô, sau đó từ một bên túi áo khác lấy ra một tờ chi phiếu đặt ở lòng bàn tay Tiêu Tình: “Mẹ tôi bảo tôi mang cho cô, bà chỉ có như vậy.”
Tiêu Tình cúi đầu, nhìn thấy tám con số trên chi phiếu, cô ngẩn người: “Chỉ có bác Cố?”
Nghe nghi vấn của Tiêu Tình, Cố Thư Hành chần chờ một chút: “Cũng có tôi, một chút tâm ý.”
Hắn sẽ không nói hắn vì cô mà lấy ra toàn bộ tài sản của mình.
Điều đó, không cần thiết.
“Lão Cố, đây không phải là toàn bộ tài sản của anh chứ?”
Tiêu Tình đột nhiên nửa đùa nửa thật hỏi một câu.
Ánh mắt Cố Thư Hành chợt lóe, bác sĩ Cố không am hiểu nói dối lập tức lộ ra sơ hở.
Thì ra, thật sự là toàn bộ tài sản của hắn.
Tay Tiêu Tình có chút run: “Thật ra tôi…… Tôi cũng không cần nhiều như vậy.”
“Cô cầm đi, không có ý gì khác.”
Cố Thư Hành cảm giác được cô kháng cự, lập tức cười ấm áp với cô.
“Không phải cô nói, chúng ta là anh em sao? Anh em chẳng lẽ không nên giúp bạn không tiếc cả mạng sống vượt lửa qua sông sao? Nhan Mộ Bạch và Tô Vãn có thể làm vì cô, tôi…… Cũng có thể.”
Coi như là giữa anh em giúp đỡ lẫn nhau là được rồi, không cần có bất kỳ gánh nặng gì.
“A, lão Cố anh thật là……”
Tiêu Tình cắn cắn môi, nắm chi phiếu ở trong lòng bàn tay: “Thật là, anh tốt như vậy lỡ như ngày nào đó tôi yêu anh thì làm sao bây giờ?”
Nghe Tiêu Tình nói, Cố Thư Hành khó có được nhướng mày, lộ ra một cái biểu tình cười như không cười: “Nếu thực sự có ngày kia, tôi nếu chưa cưới, cô nếu chưa gả, chúng ta liền… đến với nhau?”
Tiêu Tình sửng sốt một chút, ngay sau đó nhịn không được cười gật gật đầu.
Được đó, cứ quyết định như vậy……đi ~
~~~~~~