Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 329 :

Ngày đăng: 17:24 30/04/20


Edt: Mítt



~~~~~~



Hai năm sau, từ khi Tiêu gia bình an vượt qua nguy cơ, Tiêu Tình liền bắt đầu trở về Tiêu gia làm tổng giám đốc công ty, mà Tô Duệ và Tô Vãn hai người cũng không có ở lại Tiêu thị, ngược lại là về Cửu Lâm Nhai làm lại từ đầu.



Từ sau khi tiến vào thương trường, Tiêu Tình lại tiếp xúc tới một thế giới hoàn toàn xa lạ, cũng may phía sau cô có mẹ mình ủng hộ, còn có Tô Duệ và Tô Vãn trợ giúp, ở trên thương trường gập ghềnh, Tiêu Tình cuối cùng cũng ngồi ổn vị trí tổng giám đốc của mình.



Lúc này Tiêu Tình đã là nữ cường nhân trên thương trường của thành phố A, thậm chí rất nhiều người đều biết vị nữ cường nhân này hình như rất thích mỹ nữ, nghe nói cô ấy vẫn luôn theo đuổi một phó tổng của công ty hành chính khác là Diêu San San.



Đối với Tiêu Tình kiên trì theo đuổi không ngừng, Diêu San San cũng bó tay rồi.



Từ lúc mới bắt đầu hoài nghi đến sau này lại dở khóc dở cười, hiện giờ, Diêu San San và Tiêu Tình ngược lại thật sự trở thành bạn thân không có gì giấu nhau ——



“San San, cô đi theo tôi đi!”



Hôm nay từ thẩm mỹ viện ra tới, vừa đến biệt thự của Diêu San San, Tiêu Tình liền nhịn không được nhích lại gần Diêu San San.



Cảm giác được mùi hương quen thuộc ập vào mặt, Diêu San San híp mắt, đôi tay dùng sức đẩy Tiêu Tình đến ven tường, ngay sau đó cả người đều đè lên: “Tiểu Tình Tình cô thơm quá!"



“Hắc hắc, đúng vậy, cô có muốn hôn thử một cái hay không?”



Tiêu Tình hướng về phía Diêu San San chớp chớp mắt.



Diêu San San thật đúng là đem môi đỏ của mình khắc lên trên mặt Tiêu Tình.



“Tiêu Tình, có cảm giác không?”



Tiêu Tình:……



"Thật ra nếu thật sự có cảm giác, nam hay nữ đều không quan trọng.”



Diêu San San bỗng nhiên cười cười, hai mắt vẫn như cũ gắt gao nhìn đôi mắt Tiêu Tình.



“Đôi mắt của cô nói cho tôi biết cô ẩn giấu rất nhiều bí mật, cô còn nói cho tôi biết…… thật ra cô không có cảm giác với tôi.”



Diêu San San luôn cảm thấy mình nhìn người đặc biệt chuẩn.



Nói thật cô ở nước ngoài nhiều năm như vậy, đối với xu hướng giới tính nhìn rất thoáng, nếu thật sự hợp nhau có cảm giác, nam hay nữ thật sự không quan trọng.



Nhưng, cô cảm giác được ngay từ đầu Tiêu Tình hình như thật sự rất thích bề ngoài của mình, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn như vậy.



“Xem mặt không xem được cả đời, cái cô cần chính là người thật tình yêu cô, thương cô, đối tốt với cô, cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ đứng ở bên cạnh cô, người kia, không phải tôi.”



Thời điểm nói những lời này, Diêu San San thật ra vô cùng bình tĩnh.



Cô biết có một người, chờ đợi Tiêu Tình, đợi đã rất lâu.




Tô Vãn chầm chậm trở mình, nhích lại gần lòng ngực Tô Duệ, hai người ôm nhau lại ngủ thật say……



Lúc này, Cố gia ——



“Cố Thư Hành, anh ra đây! Lão tử bảo đảm không đánh chết anh!”



“Rầm.”



Cửa phòng tắm bị đẩy ra, Cố Thư Hành chỉ quấn một cái khăn tắm màu trắng một bên lau tóc một bên chậm rãi đi ra.



“Tình Tình, em tỉnh rồi?”



“Tỉnh em gái anh! Anh cái tên lưu manh! Anh đê tiện vô sỉ! Anh hạ lưu hạ tiện! Anh đã làm cái gì với lão tử!”



Tiêu Tình ngồi ở trên giường dùng chăn gắt gao che đậy thân thể trần như nhộng của mình, một đôi mắt hạnh phẫn nộ trừng mắt Cố Thư Hành: “Đây chính là lần đầu tiên của lão tử!”



Lần đầu tiên!



Kiếp trước kiếp này đều là lần đầu!



Sao có thể mơ màng hồ đồ như vậy? Lão tử thế nhưng không có bất kỳ cảm giác gì! Điều này không khoa học! Trên sách cấm không phải viết như vậy!



Ách, nữ chủ đại nhân, tiết tháo của cô đâu?



“Khụ khụ."



Nghe Tiêu Tình nói, Cố Thư Hành lập tức ho khan, cả khuôn mặt đều biến sắc.



“Cái kia, tối hôm qua thật ra……"



Thật ra cái gì tôi cũng không có làm!



“Tôi mặc kệ, tóm lại, sau này anh phải chịu trách nhiệm với lão tử."



Tiêu Tình nổi giận đùng đùng đánh gãy lời nói của Cố Thư Hành, sau đó liền tùy tay cầm gối đầu ở một bên ném tới trên người Cố Thư Hành: “Anh, anh xoay qua chỗ khác, tôi muốn thay quần áo."



Cố Thư Hành:…



Từ đấy về sau, lão Cố liền biến thành “Lão công”……



Nhân sinh dữ dội xuất sắc, có đôi khi sở dĩ cảm giác không hạnh phúc, đó là bởi vì tay của chúng ta không biết nắm chặt, mới làm cho hạnh phúc lặng yên không một tiếng động từ bên người mình chạy trốn —— nếu từ giờ khắc này trở đi, nắm chặt tay mình, dụng tâm cảm nhận, thật ra hạnh phúc còn đang ở đây.



~~~~~



End TG15