Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ
Chương 96 : Hệ Thống Xoay Người Của Nữ Phụ (10)
Ngày đăng: 17:21 30/04/20
Edt: Mítt
"Cho nên, anh tính bỏ rơi bọn người Thiết thúc sao? Giống như lúc trước……anh từng bỏ rơi tỷ tỷ của tôi? "
Lời nói của Tô Ngôn tựa như sấm sét ở trong đầu Sở Phi Dương ầm ầm nổ vang, sắc mặt của hắn biến đổi, thân thể theo bản năng lui về phía sau một bước.
Là ai, là ai nói cho cô biết?
Chẳng lẽ là Dương Tử Hi hay là Dương Võ?
“Tô Ngôn, anh không có, mọi chuyện thật ra là……”.
Sở Phi Dương muốn giải thích cái gì, lại nhìn thấy cô bé trước mặt đã sắc mặt xám trắng, hốc mắt đỏ tươi.
“Thì ra đều là sự thật, Sở Phi Dương, anh thật sự bỏ rơi tỷ tỷ? Anh sao lại có thể như vậy? Mệt cho anh còn không biết xấu hổ bảo tôi gọi anh là anh rể! Tôi không có anh rể như anh! Anh căn bản không xứng làm anh rể của tôi! Tôi hận anh! Sở Phi Dương, đừng tưởng rằng anh đối tốt với tôi thì tôi sẽ cảm kích anh, rồi sẽ có một ngày tôi vì tỷ tỷ báo thù!”
Nói xong Tô Ngôn dùng sức đẩy Sở Phi Dương ra, chạy nhanh ra khỏi phòng.
“Tô Ngôn!”
Sở Phi Dương xoay người, muốn đuổi theo, nhưng trước mặt hắn lại đột nhiên xuất hiện thân ảnh cao lớn cường tráng của một người.
“Dương Võ!”
Sở Phi Dương liếc mắt một cái liền nhận ra dị năng giả mặc đồng phục màu đen trước mắt này, đúng là Dương Võ.
“Đã lâu không gặp.”
Dương Võ hướng về phía Sở Phi Dương nhẹ nhàng mở miệng, ngữ khí trầm thấp khuôn mặt đạm mạc.
“Các người muốn làm cái gì?”
Sở Phi Dương nhìn thấy thân ảnh Tô Ngôn sắp biến mất khỏi tầm mắt của mình, nhịn không được nóng nảy.
“Cô bé chỉ là một đứa trẻ! Các người chẳng lẽ ngay cả một đứa trẻ cũng không buông tha sao?”
“Đánh thắng tôi, tôi liền thả anh đi.”
Khi nói chuyện, Dương Võ đã không chút do dự ra tay…….
Thời điểm Tô Ngôn từ trong phòng chạy ra, mặt đã sớm đầy nước mắt.
Quả nhiên……
Buổi tối hôm đó trong lúc vô ý đi ngang qua cửa phòng của Sở Phi Dương, cô nghe được hắn nói mê, từng tiếng “Tiểu Vãn, thực xin lỗi!” làm Tô Ngôn sớm đã sinh nghi, khi đó cô không muốn tin, cô luôn cảm thấy anh rể yêu tỷ tỷ mình như vậy, làm sao sẽ trơ mắt nhìn tỷ ấy chết được chứ?
Nhưng mà……
Hiện thực tàn khốc nói cho cô biết, trên thế giới này, trừ bỏ bản thân mình ra, đều không thể tin tưởng bất luận kẻ nào.
Ba ba, mụ mụ, tỷ tỷ, con rất nhớ mọi người.
“Anh rể!”
Cuối cùng cũng có cơ hội, Ngạn Vũ lập tức chạy như bay bổ nhào vào bên người Tô Vãn cùng Tô Duệ.
“Anh rể, cái người mặc áo khoác màu trắng đó, hắn không phải người tốt!”
Trì Dực: Ngô ngô…… Ngô ngô……
Lão tử rốt cuộc phạm tội gì a?
Thấy Tô Duệ không có phản ứng gì, Ngạn Vũ chuyển ánh mắt, quay đầu nhìn về phía Tô Vãn bên cạnh.
“Tỷ tỷ, người phải giúp em giáo huấn bọn họ, bọn họ vừa rồi còn cầm súng chỉa vào Lý Đào.”
Trì Dực / Mặc Ẩn:……
Nữ tang thi gì đó thế nhưng là tỷ tỷ mi!!!
Ba cái dấu chấm than cũng không cách nào thuyết minh được đáy lòng khiếp sợ của hai người...
Tiến sĩ nhà chúng ta vì thể nghiệm sinh hoạt tang thi, thế nhưng còn cưới một tang thi lão bà!
Ở ngay lúc này, bị động tĩnh bên ngoài làm bừng tỉnh, tiểu Lý Tưởng cũng lung lay từ phế tích đi ra, nhìn thấy hai người xa lạ mà nguy hiểm, cậu bé theo bản năng tránh ở phía sau Tô Vãn cùng Tô Duệ, hai tay nhỏ gắt gao nắm lấy hai cái quần của bọn họ.
Trì Dực / Mặc Ẩn: con tiểu tang thi này lại là sao nữa đây? Đừng nói cho chúng ta đây là con của tiến sĩ nhé?
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủn, tam quan của hai người đã được lần lượt đổi mới!
Nhìn thấy biểu tình hai người dại ra đến không biết nói gì, Tô Vãn nhịn không được cười cười, cô giơ tay sờ đầu Ngạn Vũ, thấp giọng nói.
“Nhóc thật là nhỏ mà lanh, bọn họ là…… thủ hạ của anh rể nhóc, ừ, về sau cũng là thủ hạ của nhóc, nhóc muốn giáo huấn bọn họ thế nào, về sau tự mình ra tay là được rồi!”
Trì Dực: Nữ tang thi này vậy mà có thể nói? Từ từ! Cô ấy vừa rồi hình như nói chuyện gì đó khó lường? Cô ấy vậy mà muốn để cho chúng ta làm thủ hạ của tiểu quỷ kia? Đùa cái gì vậy? Lão tử chính là tinh anh trong tinh anh nha!
Mặc Ẩn:……
Khi Mặc Ẩn cùng Trì Dực dường như đang xin giúp đỡ từ phía Tô Duệ, lại nhìn thấy Tô Duệ quay đầu hướng về phía Ngạn Vũ cười nói.
“Tỷ tỷ nhóc nói đúng, về sau bọn họ sẽ do nhóc chỉ huy!”
Mặc Ẩn:……
Trì Dực: Tiến sĩ! Đã nói trước là cả đời phải làm một cấp trên tốt cho chúng tôi đâu?
Tô Duệ: Sao?.
Trì Dực: Được thôi, cũng không cần cả đời.
Mặc Ẩn: Có cộng sự ngu xuẩn như vậy, ta cũng say.
~~~~~~