Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 95 : Hệ Thống Xoay Người Của Nữ Phụ (9)

Ngày đăng: 17:21 30/04/20


Edt: Mítt



Căn cứ Long Tường, khu biệt thự trung tâm, biệt thự cấp 2.....



Thời điểm Dương Võ trở về biệt thự, đám người Viên Huy sắc mặt có chút khó coi ngồi nghiêm chỉnh trong đại sảnh.



“Viên ca, làm sao vậy?”



Dương Võ có chút nghi hoặc nhìn Viên Huy, nhẹ nhàng hỏi một câu.



“Không, không có gì.”



Ánh mắt Viên Huy lóe lóe, rất rõ ràng không có ý định cùng Dương Võ nói thêm cái gì.



Nhưng thật ra người trẻ tuổi ngồi ở một bên nhìn thấy Dương Võ có chút kích động há miệng thở dốc, hình như muốn nói cái gì, lại bởi vì ánh mắt của Viên Huy, người trẻ tuổi kia lập tức gục đầu xuống.



Thật ra toàn bộ người trong căn cứ Long Tường đều biết Dương Võ là tâm phúc của Dương Tử Hi.



Hắn luôn nhận mệnh lệnh của Dương Tử Hi giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.



Thấy bộ dáng Viên Huy không muốn nhiều lời, Dương Võ cũng không tính truy vấn gì thêm, hắn ngựa quen đường cũ đi lên lầu hai biệt thự, phòng của Dương Tử Hi ở ngay tận cùng bên trong.



Giống bình thường hay lui tới, Dương Võ đứng ở ngoài cung kính gõ gõ cửa phòng.



“Vào đi!”



Bên trong truyền đến âm thanh có chút trầm thấp của Dương Tử Hi.



Dương Võ đẩy cửa đi vào, người trong phòng nhìn thấy hắn hơi sửng sốt một chút, sau đó trên mặt Dương Tử Hi hiện ra một tia vui mừng.



“A Võ, anh đã về rồi!”



Đã từng trọng sinh một lần, hơn nữa có hệ thống tùy thân nhưng Dương Tử Hi nhìn thấy bất kì kẻ nào cũng đều cảm thấy đối phương khả nghi, duy nhất trước mắt người có thể làm cô tín nhiệm vô điều kiện, chỉ có Dương Võ.



“Ừ, tôi đã trở về.”



Dương Võ từ trong lòng ngực móc ra một tấm bản đồ vẽ tay.



“Đây là bản đồ bên ngoài viện nghiên cứu Lục Diệp do tôi vẽ, nơi đó được bảo vệ đặc biệt nghiêm ngặt, tôi không có biện pháp đến gần, với lại, ở bên đó tôi cũng không thu thập được bất kì tư liệu gì về L tiến sĩ!”



“Vất vả cho anh rồi.”



Dương Tử Hi hướng về phía Dương Võ cười cười, sau đó cau mày nhìn bản đồ Dương Võ đưa cho, viện nghiên cứu Lục Diệp là cứ địa của tiến sĩ L, theo như lời hệ thống, L tiến sĩ là nhà khoa học điên cuồng không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, hắn rất ít xuất hiện trước mặt người khác, ngày thường đem tất cả thời gian của mình đều dùng ở trong phòng thí nghiệm.



Chính là một kẻ điên như vậy, lại là người tạo ra mạt thế hiện giờ!



Mà hiện tại mình lại có nhiệm vụ công lược vương của tang thi, L tiến sĩ!



Hố cha là đây chứ đâu!




Tô Ngôn một đường bôn ba đi theo Sở Phi Dương, vào chỗ ở mà căn cứ Long Tường chiêu đãi, cô bé liền an tâm ngủ.



Trong lúc mơ ngủ, Tô Ngôn vẫn luôn cau mày, giống như bị cảnh không tốt trong mơ làm bối rối.



Cho đến khi Sở Phi Dương từ bên ngoài tiến vào, Tô Ngôn lập tức bừng tỉnh.



“Làm ồn đến em sao?”



Sở Phi Dương có chút lo lắng nhìn Tô Ngôn.



“Không có.”



Tô Ngôn xoa xoa đôi mắt, phát hiện Sở Phi Dương sắc mặt rất kém, cô bé nhịn không được hỏi một câu.



“Anh rể, có phải Long Tường không chuẩn bị giúp chúng ta đúng không?”



“Aiii”



Sở Phi Dương thở dài một hơi, gật gật đầu.



“Bọn họ sẽ không làm chuyện không có lợi cho mình, mà Thương Nhai chúng ta thật sự không lấy ra được lợi thế gì có thể làm cho bọn họ mạo hiểm ra tay.”



Nói tới đây Sở Phi Dương lẳng lặng nhìn Tô Ngôn.



“Tô Ngôn, chúng ta ngày mai rời đi, anh rể mang em đi thành phố B, chúng ta đi đến Viêm Chích!”



Căn cứ Viêm Chích là căn cứ quân đội của thành phố B, cũng là căn cứ người sống sót lớn nhất hiện giờ.



“Chúng ta không trở về Thương Nhai?”



Tô Ngôn sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Sở Phi Dương.



“Vậy bọn người Tiểu Lâm ca ca làm sao bây giờ? Còn có Thiết thúc thúc, bọn họ đều đang chờ chúng ta!”



“Tô Ngôn, Thương Nhai giữ không nổi, chúng ta trở về cũng chỉ có chết, anh không thể…… Không thể lại bỏ rơi em, không thể để em có nguy hiểm gì, em hiểu không?”



Biểu tình trên mặt Sở Phi Dương rất thống khổ, nhưng ánh mắt hắn lại rất kiên quyết.



“Không thể lại…… bỏ rơi em?”



Tô Ngôn nhìn Sở Phi Dương, ánh mắt chậm rãi lạnh lẽo.



“Cho nên, anh tính bỏ rơi bọn người Thiết thúc sao? Giống như lúc trước……anh từng bỏ rơi tỷ tỷ của tôi?”



Rõ ràng chỉ là cô bé chín tuổi, nhưng ánh mắt Tô Ngôn lúc này lại hàn ý bức người!



~~~~~~~~~