Hắc Ô Nha Bạch Ô Nha - Quạ Đen Quạ Trắng
Chương 14 : Người theo dõi xuất hiện
Ngày đăng: 21:12 19/04/20
Đối với diễn viên mà nói, cơ bản là không có nghỉ phép, luôn chạy show quay phim này nọ, Tạ Lê Thần căm thù đến tận xương tuỷ, thế nhưng hiện tại ở nhà phè phỡn cũng không dễ dàng, huống chi là bộ phim do công ty của y đầu tư. May là có Vinh Kính bên cạnh, mỗi ngày cãi nhau rất thú vị, phản ứng của Vinh Kính vô cùng không giống người thường, chọc vào chơi đặc biệt vui.Vinh Kính gần đây cũng rất bận, anh sáng tạo ra một hệ thống mô phỏng hành động, sau khi kết nối với cơ sở dữ liệu nội bộ tổ chức Kolo cung cấp, có thể mô phòng toàn bộ hoạt động tập kích nổi tiếng trên thế giới. Vinh Kính có thể giống như chơi game lấy bất kỳ thân phận gì tham gia hành động, đồng thời sau đó còn tiến hành chấm điểm và ước định.
Hệ thống mô phòng này được tạo ra, Vinh Kính đưa cho Kolo, có thể dùng để huấn luyện tân binh và thao luyện ngày thường.
Hệ thống nhận được sự khen ngợi, Vinh Kính còn được trao tặng một huy hiệu, nhận được một phần tiền thưởng cũng đủ dày, hơn nữa bôj phim lần trước của Tạ Lê Thần thành công, đạo diễn trả cho anh một đống cát-sê tiền thù lao, Vinh Kính hiện có khá nhiều tài sản.
Tạ Lê Thần vẫn cho rằng Vinh Kính khá là nghèo, nhưng sau khi ngẫu nhiên biết được số dư tài khoản anh gửi ngân hàng và các hạng mục đầu tư rồi lại càng hoảng sợ, không hiểu nổi sao một nhân vật ngây thơ như thế, vì sao có nhiều tiền như vậy. (người ta môn đăng hộ đối với chú r còn đòi gì nữa ==)
Vinh Kính khinh bỉ lườm y, "Đừng tưởng rằng chỉ có gian thương mới kiếm được tiền, công việc của tôi rất có ý nghĩa, hơn nữa thù lao rất nhiều!"
...
"Kính Kính."
Chiều nay, Tào Văn Đức tìm đến Vinh Kính, đưa chi phiếu cho anh.
"Đây là cái gì?" Vinh Kính không hiểu.
Tạ Lê Thần ngày hôm nay vừa dịp nghỉ ngơi, ghé vào sô pha trên biểu thị bất mãn, "Cậu hình như là người đại diện của anh a, sao lại cho cậu ấy tiền mà không cho anh? Cậu ta có chi cho cậu 10% không?"
"Em đưa giùm đạo diễn mà." Tào Văn Đức nói với Vinh Kính, "Mấy cảnh bắn giết cậu tham gia xử lý, đã được hội đồng nghệ thuật phong làm kinh điển. Đạo diễn lần này danh tiếng bay cao, thế nên ông ta chi 20% tổng số tiền kiếm được cho cậu, coi như cảm tạ, đồng thời mong muốn lần sau còn có thể hợp tác."
Vinh Kính nhìn chi phiếu, vươn qua tỉ mỉ đếm, ngẩng đầu nghiêm túc hỏi, "Đây là 20%? Làm đạo diễn giàu ghê a!"
"Này." Tạ Lê Thần cảm thấy hứng thú hỏi Vinh Kính, "Cậu có số tiền này chuẩn bị dùng như thế nào đây?"
"Ừm, khấu trừ khoản chuẩn bị đầu tư..." Vinh Kính suy nghĩ một chút, "Còn có thể dư được một phần, dùng như thế nào đây..."
"Dùng hết đi." Tạ Lê Thần đề nghị, "Cậu đừng có suốt ngày mua máy bay đại pháo nữa, mua cái gì đó xa xỉ, đẹp đẽ chơi hay đi."
"Anh kiểu gì cũng là đồ xa xỉ." Vinh Kính liếc mắt nhìn y, "Tôi thà đổi thành lương thực cho thả dù xuống Châu Phi còn hơn!"
...
"Tôi chỉ là đề nghị cậu đừng cả ngày làm việc, đi ra ngoài giải trí." Tạ Lê Thần nói rồi, đứng lên, "Quyết định vậy đi, chiều nay chúng ta đi mua sắm? Tiện thể tạo chút chuyện xấu đăng báo gì đó nữa."
Mới nói xong, Tào Văn Đức ném gối qua.
Tạ Lê Thần cười một tiếng, đưa điện thoại cho anh, "Cậu xem nhìn năng thế nào bang?"
Vinh Kính nhận, chỉ thấy gửi tới được là ảnh chụp con gái, nhưng lại là kiểu hình phơi bày rất gợi tình, viết mấy câu ái muội, cuối cùng còn thêm một câu —— em vẫn luôn dõi theo anh.
Vinh Kính kinh ngạc.
"Phụt." Tạ Lê Thần cười, dùng dĩa ăn kem chọc chọc cằm anh, "Cậu sao không nói quấy rối tình dục đi?!" Khiến cho bốn phía toàn tiếng hít ngược.
Mà Vinh Kính lần này không hề tức giận, với anh một câu "Em vẫn luôn dõi theo anh" kia, rất lưu ý.
"Ăn xong rồi đến công viên hải dương hay tiếp tục đi dạo?" Tạ Lê Thần cố hết sức thu hút ánh mắt Vinh Kính, "Bằng không đến khu vui chơi hay rạp chiếu phim hay phòng tắm hơi nhé?"
"Ừ." Vinh Kính không yên lòng gật đầu.
Anh càng ngày càng tinh tường cảm giác được một ánh mắt chằm chằm nhìn hai người họ! Nơi này là khu náo nhiệt, Vinh Kính đã chọn vị trí tốt, xung quanh không có điểm bắn tỉa, cũng không bị giám sát, nhưng vấn đề cũng không ở điểm đó...
Lúc này, trong hàng đồ uống lạnh đã đầy người, hầu như tất cả đang nhìn chằm chằm Tạ Lê Thần, lấy điện thoại chụp ảnh, ngoài cửa sổ cũng có rất nhiều, giờ cho dù có ai không có ý tốt nghênh ngang chụp ảnh cũng sẽ không bị phát hiện.
Vinh Kính nhăn mày, loại tình huống này anh lần đầu gặp phải.
"Tôi đi toilet." Tạ Lê Thần đứng lên, Vinh Kính cũng đuổi theo.
"Này, toilet à nhiệm vụ chỉ có đi đơn chứ không đi đôi." Tạ Lê Thần bật cười đi phía trước, Vinh Kính theo sát chặt chẽ, cục đồ ăn này thế nào cũng bị phục kích.
"Cậu đừng dễ thương như con gấu nhỏ như vậy được không." Tới hàng lang, Tạ Lê Thần giơ tay choàng vai Vinh Kính.
"Suỵt!" Vinh Kính liếc mắt trừng y, "Đi trước đi!"Tạ Lê Thần che cổ áo, "Cậu muốn gì?!"
Vinh Kính nhìn trời, đạp y một cước.
"Đáng ghét, người ta không thích khẩu vị nặng." Tạ Lê Thần còn cà chớn.
Vinh Kính lôi y đi về trước... Đột nhiên, phía sau vang lên tiếng bước chân.
Người qua đường và người theo dõi tiếng bước chân là hoàn toàn không giống nhau, bản năng nghề nghiệp khiến Vinh Kính lập tức ý thức được —— thực sự có người không có ý tốt, đang theo dõi bọn họ.