Hắc Ô Nha Bạch Ô Nha - Quạ Đen Quạ Trắng
Chương 25 : Thỏ phiền muộn
Ngày đăng: 21:13 19/04/20
Ai muốn giết Vinh Kính?!
Đáp án cho vấn đề này kỳ thực không khó tìm -- có quan hệ tới Tạ Lê Thần, chắc chắn!
Đầu tiên, thân phận Vinh Kính là bí mật, hầu như không ai biết! Thứ hai, Vinh Kính mới đến thành phố này chưa được bao lâu, toàn bộ các mối quan hệ đều là từ Tạ Lê Thần mà ra.
Nhưng mà có một điểm rất kỳ quái, bom vì sao lại nổ vào lúc đó?!
"Quả bom ấy là khống chế thủ công!" Sara chỉ chỉ xác bom, "Là loại bom dùng nút khống chế! Nhấn một cái là nổ."
"Vậy kỳ quái thật!" Vinh Kính nghe thấy không đúng, "Vì sao không chờ chúng tôi lên xe rồi ấn nút? Như vậy chúng tôi chết chắc rồi."
"Hay là hắn chỉ muốn hù dọa cậu thôi?" Tạ Lê Thần còn ôm một chút tâm lý may mắn, vẫn không chịu tin có người muốn giết Vinh Kính.
"Dùng thuốc nổ TNT cho nổ một chiếc xe để làm tôi sợ?" Vinh Kính chỉ chỉ cái hộp Sara dựng xác bom, "Đừng quên, bên trong còn ba ống chưa nổ kìa, nếu không tôi chết chắc rồi!"
"Nói cách khác, đối phương không phải nhìn thấy nhóm Vinh Kính lên xe, mà là tính thời gian." An Minh Nghĩa suy nghĩ một chút, "Kẻ đó thấy nhóm Vinh Kính đi ra, tính toán thời gian, nghĩ lúc đó bọn họ vừa lúc lên xe rồi!"
Vinh Kính rửa mặt xong thay quần áo, đến sô pha nằm xuống, ôm Bolt đi tới dụi dụi mình, "À... Có lẽ tôi hiểu rồi!"
"Kẻ đó ở trong trường quay?" Tạ Lê Thần nhíu mày, cũng chỉ có một loại khả năng như vậy thôi.
"Tôi xin đạo diễn nghỉ cùng anh rời đi sớm một chút, lúc đó bên cạnh không còn ai nữa, nói cách khác, không ai biết tôi lúc đó sẽ đi. Tôi đi tới chỗ anh kêu anh đi, anh lại đành hanh nói không đi, từ lúc đó đến khi tôi đi ra ngoài, xe bị nổ, trước sau có chừng khoảng 10 phút."
"À..." An Minh Nghĩa thâm sâu nhìn thoáng qua Tạ Lê Thần -- đành hanh?
Tạ Lê Thần rõ ràng thấy được trong mắt ông hiện lên hai chữ "trừ điểm", mí mắt kéo giãn."Nếu như trong thời gian đó đi gắn bom, sau đó chuẩn bị kíp nổ, vậy là hợp lý nhất. Nhưng hắn ấn nút quá sớm, nếu như chờ thêm cỡ năm phút, như vậy tôi đã lên xe, hẳn là đã chết không thể nghi ngờ -- đương nhiên, đây là giả thiết đối với kẻ cài bom, bởi vì tôi trước khi lên xe nhất định sẽ kiểm tra một lần.
"Thế nên vì sợ bị cậu phát hiện." Tạ Lê Thần nhíu mày, "Nên muốn nhằm lúc cậu tới gần xe nhất cho phát nổ."
"Cũng có thể...", An Minh Nghĩa giơ tay nhẹ nhàng mà đẩy kính, sâu xa nói, "Là muốn khiến Tạ Lê Thần thấy!"
Sau đó, lại thêm một ánh mắt trừ-điểm, Tạ Lê Thần oan ức, "Thế nhưng nói cách khác, là cháu cứu thỏ Vinh a!"
"Thỏ Vinh?" An Minh Nghĩa trong mắt hiện lên một tia hiếu kỳ, hỏi, "Cậu làm sao biết khi còn bé biệt danh của nó là Thỏ Nhỏ? Đó là bí mật của chúng tôi, ngay cả cái này mà nó cũng nói với cậu sao?"
Lập tức, thấy trong mắt Tạ Lê Thần hiện lên một tia hứng thú và đắc ý -- À... Thỏ a!
Vinh Kính muốn ngăn An Minh Nghĩa đã không kịp nữa, xong rồi, sau này cái biệt danh anh mất bao công sức mới thoát khỏi lại bị dùng tiếp rồi!
Tạ Lê Thần quan sát thần sắc An Minh Nghĩa, không biết chú ấy sẽ nhìn điệu nhảy thỏ thành cái dạng gì, có thời gian thích hợp thử một chút vậy, nếu như chú ấy thích... Như vậy dâng nó lên hẳn là sẽ có điểm cộng!
Vinh Kính tiếp điện thoại, "Alo?"
...
Điện thoại đầu kia không có tiếng, thế nhưng Vinh Kính cảm giác được -- có người!
Sara đã bắt đầu truy lùng vị trí điện thoại, thế nhưng nhìn dãy số, hẳn là dùng điện thoại công cộng gọi tới ... Thời đại giờ rồi, còn được bao nhiêu người đi dùng buồng điện thoại công cộng nữa?
Vinh Kính nhíu mày muốn truy hỏi, Tạ Lê Thần lại giơ tay nhận điện thoại, ngồi xuống bên người anh, choàng tay ôm vai anh, ấn loa ngoài, "Ai vậy?"
Người đầu kia nghe thấy Tạ Lê Thần nói bỗng nhiên mở miệng, "Người kia là ai?"
Giọng có dùng máy biến thanh, có chút quỷ dị.
Tạ Lê Thần ngẩn người, cười hỏi, "Người kia nào cơ?"
"Người vẫn đi theo bên cạnh anh, có thể khoa tay múa chân với anh là ai a?!"
Vinh Kính phồng má -- có sao?!
Tạ Lê Thần suy nghĩ một chút, nhướn mày với Vinh Kính -- có muốn khiêu khích hay không?
Vinh Kính thấy đầu tiên phải phân biệt rõ đối phương là nam hay nữ, gật đầu giơ tay làm một dấu ok với Tạ Lê Thần --phân rõ nam nữ đã!
Tạ Lê Thần lộ ra nét cười xấu xa, "Còn là ai nữa? Đương nhiên là người quan trọng rồi!"
Đầu kia không ai nói, thế nhưng tiếng hô hấp càng ngày càng ồ ồ.
"Anh nói bậy..."
"Tôi không nói bậy, chúng tôi hiện tại đang ở âu yếm nha!" Nói rồi, Tạ Lê Thần dùng ngón tay chọc thắt lưng Vinh Kính, Vinh Kính đám y một cái."
"A..." Tạ Lê Thần hít ngược -- cậu đấm mặt tôi a?!
Vinh Kính cũng thấy mình phản xạ có điều kiện hơi qu , nhanh chóng vươn qua xem, may là không lưu lại vết bầm mắt, nếu không phiền phức rồi.
Thế nhưng động tĩnh bên này cộng hưởng vào nghê thật giống như thực sự đang âu yếm, người đầu kia điện thoại trong nháy mắt bùng nổ."Anh dám phản bội tôi... Nhiều năm như vậy tôi vẫn luôn yêu anh mà anh chưa bao giờ liếc mắt nhìn! Tôi vì anh nỗ lực biết bao nhiêu anh biết không? Anh dám phản bội tôi, tôi sẽ giết hai người, giết hai người!" Người kia nói xong, rầm một tiếng nặng nề cúp điện thoại.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau -- là nam!