Hắc Ô Nha Bạch Ô Nha - Quạ Đen Quạ Trắng

Chương 30 : Dụ rắn khỏi hang

Ngày đăng: 21:13 19/04/20


Vinh Kính muốn chuẩn bị chế phục Steve không tốn sức, lại bị Tạ Lê Thần ngăn cản, "Chờ một chút, tôi có lời muốn nói với hắn."



"Nếu như trên người hắn có bom thì sao?" Vinh Kính bất an, "Mặt khác, hắn làm sao biết anh ở chỗ này?"



Đang nghi hoặc, tiếng cửa thang máy mở truyền đến, Vinh Kính cau mũi, "Cái người trực ban ở dưới lầu căn bản là đồ trang trí, còn nữa, cái thứ gọi là thẻ thang máy cũng hoàn toàn không có tác dụng hạn chế gì hết!



Tạ Lê Thần thấy Vinh Kính đứng lên, đi tới một góc nhìn tốt nhất trong phòng, trong tay cầm súng, đứng thẳng chờ đợi.



Không bao lâu, cửa truyền đến gõ.



An Minh Nghĩa đi qua mở cửa phòng. Sara nhanh chóng chuẩn bị phòng ngự, thế nhưng Steve đứng ở cửa, một mình một người, cũng không có vũ khí.



Steve bị chắn ở cửa vào không được, ánh mắt hắn bắt đầu dao động khắp phòng, cuối cùng hạ xuống trên người Vinh Kính, cũng hoàn toàn không nhìn Tạ Lê Thần.



Tạ Lê Thần nhăn mặt nhíu mày -- quả nhiên là vì Vinh Kính mà tới. Đã như vậy, vì sao lại muốn nổ chết Vinh Kính? Vẫn thấy có kỳ quặc trong này.



"Steve."



Tạ Lê Thần mở miệng gọi hắn một tiếng.



Steve quay sang, nhìn chằm chằm Tạ Lê Thần, "Thần..."



Vinh Kính nghe xong, cảm thấy quan hệ Steve và Tạ Lê Thần năm đó hẳn là không bình thường, bởi vì lần đầu tiên anh nghe có người chỉ gọi mỗi tên Tạ Lê Thần, trong lòng kinh thường -- chua không nói nổi.



"Cậu tới làm gì?" Tạ Lê Thần hỏi, trong giọng nói hàm chứa chút đề phòng.



Steve chậm rãi giơ tay lên, chỉ vào Vinh Kính, "Angie... Em yêu."



Vinh Kính nổi da gà, nhíu mày, "Cậu nhận nhầm người!"



"Không có." Steve bình tĩnh lắc đầu, "Cậu không nhớ rõ mà thôi, dù sao cũng là chết đi sống lại."



Vinh Kính thở dài, người này giống như đã tương tư thành bệnh, có chút thần trí không tỉnh táo.



"Thần!" Steve hai mắt dại ra nhìn Tạ Lê Thần so với hắn càng ngây ngốc, "Cậu đang giúp tôi chăm sóc Angie, hay muốn chiếm cô ấy cho riêng mình?"Tạ Lê Thần thiếu chút nữa cắn lưỡi, y thầm nghĩ con thỏ này là của mình tôi, còn thiên sứ thì cho cậu giữ đó! Toàn bộ thỏ dễ thương trên thế gian, kiếp trước nhất định đều là thiên sứ gãy cánh... Tạ Lê Thần cũng không biết vì sao, trong đầu lại nảy ra một câu như thế, khiến chính mình 囧 tới mức sửng sốt. Đây có lẽ là một chứng bệnh mới, tên là ám ảnh cưỡng chế thỏ!



Steve từ túi trước lấy ra ảnh, ném tới trước mắt Tạ Lê Thần, "Cậu dám hạ thủ với Angie, tôi vẫn xem cậu là anh em, quả nhiên con người sẽ thay đổi mà."



Tạ Lê Thần cúi đầu nhìn ảnh chụp bên chân, đó là ảnh chụp từ trường quay hôm trước, trong ảnh, y và Vinh Kính rất thân mật tựa cùng một chỗ, y còn giơ tay ôm vai Vinh Kính.



Trên đời này, có lẽ chỉ có chụp ảnh tại trường quay mới không bị Vinh Kính phát hiện... Dù sao thì camera cũng nhiều lắm.



Trời đất chứng giám, Tạ Lê Thần tự mình biết, đây chắc chắn là do góc độ lệch lạc mới tạo thành nhầm lẫn! Bởi vì mình một khi tới gần Vinh Kính, kết cục cơ bản đều là bị đánh! Sao có thể thân mật đơn thuần như vậy được.



"Cậu ấy không phải Angela, cậu thực sự nhận nhầm người rồi, chỉ là người giống người mà thôi!" Tạ Lê Thần đứng lên, "Cậu đi đi!"



"Tôi muốn đưa cô ấy đi!" Steve nói rồi, còn định chạy đến, bị Tạ Lê Thần ngăn lại, một tay đẩy hắn ra. Tạ Lê Thần ngữ điệu băng lãnh cảnh cáo hắn, "Tôi lập lại lần nữa, quên đi! Cách cậu ấy xa một chút."




Vinh Kính trầm mặc một lúc lâu, "Anh nghĩ sao?"



"Tôi nghĩ Phùng Kiêu Viễn không có được trí lực hoặc là năng lực đó!" Tạ Lê Thần lắc đầu, "Ít nhất... khống chế Steve, hắn không đủ tư cách!"



Vinh Kính trở mình lại, nhìn chằm chằm gương mặt nghiêng của Tạ Lê Thần, người này ngũ quan cực kỳ sắc sảo, bởi vậy mặt nghiêng vô cùng hoàn mỹ. Cũng khó trách làm diễn viên đóng phim được đều người nhiều xem như vậy, đúng là dáng vẻ xuất chúng.



Nghĩ tới đây, bong bóng hồng nhạt xuất hiện bay bay, Vinh Kính nhanh chóng lắc đầu gạt hết thông tin không liên quan đến vụ án, hỏi Tạ Lê Thần, "Kẻ thù của anh nếu như đã chết, anh sẽ làm gì?"



Tạ Lê Thần nhún vai, "Vui vẻ?"



"Thế nào mới biểu đạt được vui vẻ?"



"Cười..."



"Kiểu biến thái thì sao?"



Tạ Lê Thần sửng sốt, lập tức nheo lại mắt, "A, hiểu rồi ... Cậu nói hung thủ hận tôi như vậy, hẳn là sẽ đến bệnh viện xem tận mắt tôi bị trọng thương, nói vài câu mỉa mai hoặc là rút bình dưỡng khí khiến tôi chết nhanh một chút, hoặc là trực tiếp đến trước mộ phần tôi cười to ba tiếng? Đây là một cơ hội tốt dụ rắn khỏi hang, chúng ta giả chết hoặc giả bệnh đi?"



"Giả chết thì, Siêu sao như anh chắc chắn không được!" Vinh Kính chọc chọc rồi di di trước ngực Tạ Lê Thần, "Nhưng giả bệnh, nhất định không thành vấn đề!" (chú Kính à, chú ngây thơ thật hay giả nai vậy???? Hành động ám muội đó là xao????)



Tạ Lê Thần hiểu ý cười, "Đầu tiên khiến đối phương đắc ý vênh váo sau đó lộ nguyên hình, chúng ta thừa thắng xông lên, quả nhiên là con thỏ nhan hiểm!"



Vinh Kính cười nhạt một tiếng, "Tôi không tin bọn chúng vẫn không hiện thân!"



Nói xong, thấy Tạ Lê Thần rất lưu ý nhìn ngón tay mình, Vinh Kính cũng ý thức được như vậy có vẻ không đúng, muốn thu ngón tay lại, bất quá xúc cảm trước ngực Tạ Lê Thần cũng không tệ lắm, quả nhiên đàn ông phải được thường xuyên huấn luyện mới được! Đang bình luận, lại nghe Tạ Lê Thần đột nhiên nhả ra một câu, "Kính Kính, di xuống phía dưới một chút, chỉ ở trên quá lãng phí!"



Vinh Kính hung hăng nhéo một cái ở ngực y, vỗ gối ngủ.



"Á..." Tạ Lê Thần che bộ phận bị nhéo xấu hổ trên ngực, "Con thỏ háo sắc! Tự nhiên phi lễ tôi!" Nói xong giơ tay định sờ lại, Vinh Kính trở mình, đưa lưng về phía Tạ Lê Thần, "Ngủ!"



Tạ Lê Thần cười ám muội một tiếng, giơ tay sờ sờ sau đùi Vinh Kính, "Hình dáng không tệ... Ưm."



Lập tức bị Vinh Kính giật gối, đánh bốp vào mặt.



...



Sáng sớm ngày kế, các kênh truyền thông tiết lộ tin tức kinh người, nói là nhà Tạ Lê Thần bị đánh bom, bản thân Tạ Lê Thần bị trọng thương sinh tử còn chưa biết, hiện tại công ty quản lý phong tỏa tin tức toàn diện, đang ở bệnh viện cứu chữa. Giới truyên trong nháy mắt nổ tung, các fan cũng phẫn nộ, tin tức bắt đầu quan tâm đến hoàn cảnh sống của các nghệ sĩ.



Tạ Lê Thần ngồi trên giường lớn của khách sạn ăn nho xem tin tức, "Náo động như thế a, Văn Đức tên nhóc kia chơi hơi quá lố rồi đó!"



Lúc này, điện thoại vang lên, Vinh Kính giơ tay tiếp, "Alo? Được! Lập tức đến."



Vinh Kính từ trên giường nhảy lên, với Tạ Lê Thần nói, "Mau lên! Thực sự có kẻ tự chui đầu vào lưới rồi!"



Tạ Lê Thần khóe miệng nhếch lên, "Đến lúc đó phải xem thằng nào ám sát ông đây!"