Hắc Ô Nha Bạch Ô Nha - Quạ Đen Quạ Trắng

Chương 31 : Hận phát điên

Ngày đăng: 21:13 19/04/20


Vinh Kính và Tạ Lê Thần đến bệnh viện, phát hiện cảnh sát mai phục tại đó đã bắt được một người —— là phụ nữ! Ả điên điên khùng khùng, trên người còn cột bom giống như để nổ chết người "Gối" trên giường bệnh, bị cảnh sát phục kích bắt.



"Kỷ Nhu?" Tạ Lê Thần liếc mắt đã nhận ra, chính là cựu trợ lý vừa ra tù kia.



Bom đã bị phá cảnh sát dỡ bỏ, Kỷ Nhu hai mắt trợn tròn, điên cuồng nhìn Tạ Lê Thần, ánh mắt này... Nói như thế nào nhỉ, có vài phần tương tự với Steve.



Vinh Kính vuốt cằm, hỏi An Minh Nghĩa cạnh đó, "Cô ta có phải có chút không bình thường không?"



"Ừ." An Minh Nghĩa gật đầu, nói với cảnh sát bên người, "Xốc tay áo cô ta lên xem thử."



Cảnh sát vén tay áo lên, thấy trên bắp tay có lỗ kim, có vài vết.



"Hít thuốc phiện?" Tất cả mọi người nhíu mày.



An Minh Nghĩa lắc đầu, "Không phải, lỗ kim là ở trên tay phải, cô ta thuận tay phải, người bình thường sẽ không tự tiêm cho mình như vậy."



"Là người khác tiêm vào." Vinh Kính nhíu mày, "Nếu như tiêm vào một lượng lớn thuốc ảo giác, rồi kích thích tâm lý cô ta, giựt giây cô ta hành hung rất dễ!"



Sau đó, Kỷ Nhu bị đưa đi làm kiểm tra, Vinh Kính và Tạ Lê Thần ngồi ở trong phòng nhìn nhau.



"Cậu thấy thế nào?" Tạ Lê Thần dùng đầu ngón chân ngoắc ngoắc mắt cá chân Vinh Kính.



Vinh Kính nhíu nhíu mày, "Chúng ta không thể cứ bị động mãi, hẳn nên chủ động xuất kích mới đúng!"



"Phải làm như thế nào?"



"Đi!" Vinh Kính đưa Tạ Lê Thần về tới khách sạn, thông báo cho Kolo tìm hành tung Phùng Kiêu Viễn.



Lúc này, Phùng Kiêu Viễn đang ở trong thành phố, hiện đang ở biệt thự vùng ngoại thành. Hắn gần đây không có việc làm, quảng cáo cũng ngưng hẳn hợp đồng, phim truyền hình lại không ai tìm hắn diễn, leo núi chuyên nghiệp vốn đã không thể kiếm tiền, nói hắn bớt sĩ đi làm huấn luyện viên thì lại không chịu, vì vậy vẫn luôn ở nhà.



"Như vậy xem ra, có toàn bộ thời gian a! Hắn hẳn là cũng rất hận tôi mới đúng a." Vinh Kính định vị nơi ở Phùng Kiêu Viễn, thông qua vệ tinh giám sát khu vực quanh biệt thự.



"Như vậy cũng được a?" Tạ Lê Thần ghé vào bàn trà, vừa trêu đùa Bolt, vừa nhìn nhất cử nhất động của Vinh Kính, "Vệ tinh quân dụng cũng có thể điều động?"



"Đương nhiên, đã nói chúng ta là tổ chức bí mật rồi mà." Vinh Kính giơ tay chỉ về bao cát xa xa, "Công phu anh luyện đến đâu rồi? Mấy ngày nữa quay phim, anh có chắc anh có thể đánh thắng Jeff không?"



Tạ Lê Anh Thần cau mũi, "Đừng thiếu tình thú như vậy chứ, mấy chiêu cậu dạy tôi đều luyện tất rồi."



Vinh Kính lấy ra một ổ cứng, đưa cho y, "Đi tìm một cái máy tính xem đi!"



"Cái gì vậy?" Tạ Lê Thần không hiểu.



"Video cao thủ Sanshou thế giới so chiêu, còn cả video đấu quyền anh găng đen cấp cao nhất toàn cầu." (Sanshou: võ thuật đối kháng hiện đại)"Hô..." Tạ Lê Thần huýt sáo, "Nghe có cảm giác vậy hẳn rất máu me a."
"Mẹ tôi không nói gì đâu!" Tạ Lê Thần cười, "Chỉ là thân thể bà ấy vẫn không tốt, cha tôi sợ bà ấy không vui, đối với ông ấy, long trời lở đất cũng không bằng một giọt nước mắt của mẹ tôi."



"Oa... Ân ái như thế a?" Ấn tượng xấu về cha Tạ Lê Thần trong Vinh Kính thay đổi một chút.



"Người xấu cũng có tình yêu thật sự chứ, con người ta sống dù sao cũng phải có một điểm tựa." Tạ Lê Thần ngáp một cái, "Bất quá đều đã chết sớm, may là không có sóng to gió lớn gì. Lúc tôi xuất ngoại thì biết sự tồn tại của Tảo Thần, hồi bé siêu cấp nhu thuận dễ thương, thế nên đón về ở, tôi thay người mẹ đã qua đời nuôi nó, dùng tiền của tôi làm ra, không dùng chỗ tiền dơ bẩn ông già kia để lại."



Vinh Kính cười cười, Tạ Lê Thần về mặt này làm không tệ.



Hai người dùng bữa tối ở bàn ăn cực lớn, rồi Vinh Kính bắt đầu nằm trên cái sô pha cực lớn lên mạng tìm nhà, "Ở đây chán quá mức! Phòng lớn thế mà một chút vị nhân tình cũng không có!"



Tạ Lê Thần ở một bên xem video Vinh Kính đưa cho, vừa nhìn vừa học tư thế, phụ họa Vinh Kính, "Tôi đã nói mà... Nhanh chóng tìm được nhà rồi dọn ra ngoài thôi."



Vinh Kính ngẩng đầu, thấy Tạ Lê Thần đã có thể thông thạo đánh ra một vài động tác rất khó, trong lòng có chút phiền muộn —— cục đồ ăn chết tiệt, học nhanh quá đi!



Đảo mắt, qua hai ngày, tới lúc quay phim.



Sáng sớm hơn năm giờ đa, Tạ Lê Thần tỉnh lại trước đồng hồ báo thức kêu lên, vừa mở mắt ra, thấy trước mắt một người nằm úp sấp trên người mình, nhìn chằm chằm mình.



"Oa!" Tạ Lê Thần kinh ngạc kêu lên, như đã tỉnh hoàn toàn, mới nhìn rõ là Vinh Kính, lập tức từ kinh thành hỉ, giơ tay tính ôm, "Kính Kính sớm, mới sáng đã nhiệt tình như vậy a, lại đây ôm một cái!"



Vinh Kính dùng gối đánh, "Thức dậy!"



Tạ Lê Thần nhìn bầu trời còn chưa sáng hẳn ngoài cửa sổ, không hiểu, "Mấy giờ rồi?"



"Năm giờ!"



"Căn bản không phải thời gian nhân loại thức dậy!" Tạ Lê Thần định xoay người tiếp tục ngủ... Liếc mắt thoáng thấy khuôn ngực mở rộng của Vinh Kính, nuốt nước bọt, lén nhìn.



Vinh Kính tiến lên trước, cổ áo mở rộng hơn nữa, Tạ Lê Thần mở to hai mắt, tự nhủ, Kính Kính ngày hôm nay tâm tình tốt sao? Sáng sớm đã cởi mở thế!



"Dậy mau." Vinh Kính ngoắc ngón tay với Tạ Lê Thần, "Tôi tìm được chỗ rồi, buổi trưa trước khi quay phim vào chiều đi xem phòng trước đã."



"Chỗ nào?" Tạ Lê Thần thấy Vinh Kính cầm một cuốn tạp chí chỉ chỉ cho mình, thoáng có chút hứng thú.



"Nhà cao tầng mười một lầu, hai trăm phòng, địa thế hoàng kim." Vinh Kính cười tủm tỉm nói, "Giá chỉ có hơn mười vạn, anh chắc chắn mua được."



"Hả?" Tạ Lê Thần nghiêng đầu ... Cảm thấy không đáng tin, "Hơn mười vạn một phòng hay là tổng giá trị là hơn mười vạn?""Tổng giá trị hơn mười vạn a." Vinh Kính cho Tạ Lê Thần xem hình, thiết bị lắp đặt rất khá, kết cấu phòng ốc cũng tốt.



"Không thể nào, phòng ở tốt như vậy sao lại bán rẻ thế được?" Tạ Lê Thần lấy tạp chí qua xem một chút, chỉ vào hình ảnh bị đánh dấu một vòng tròn có chữ X màu đỏ, viết một chữ "Hung" hỏi, "Cái này... Thỏ thỏ, có ý gì a?"



Vinh Kính nheo lại mắt, "Nhìn không ra sao? Rẻ như vậy chắc chắn là có nguyên nhân nha... Bởi vì là nhà ma đó!"