Hắc Ô Nha Bạch Ô Nha - Quạ Đen Quạ Trắng
Chương 45 : Vấn đề tín nhiệm
Ngày đăng: 21:13 19/04/20
Vinh Kính tra được tin tức Đoàn Dương rồi, vẫn rầu rĩ không vui, Tạ Lê Thần có một loại cảm giác, người yêu biết được tin người yêu cũ... Rất khó chịu.Thấy thời gian sắp đến, Tạ Lê Thần cầm quần áo đưa cho anh, "Đi thôi?"
Vinh Kính nhíu mày, "Tôi không đi."
"Sao lại không đi?" Tạ Lê Thần khó chịu.
"Anh nghĩ xem, Đoàn Dương biết tôi là ai, nếu như tôi và anh hiện tại cùng đến bữa tiệc, hắn không phải là có thể đoán được thân phận chúng ta sao?" Vinh Kính nhíu mày hỏi.
"Vậy thì thế nào? Hắn đổi nghề mà không cho người khác đổi nghề a?" Tạ Lê Thần nói, "Hơn nữa, biết thì biết, sao nào?"
Vinh Kính không nói gì.
"Cậu theo tôi ra ra vào vào mãi, bao nhiêu người thấy rồi, hắn muốn biết cũng sớm biết rồi!"Tạ Lê Thần nhướn mày hỏi Vinh Kính, "Thỏ, cậu không sợ cậu không có mặt, tôi lại bị bắt cóc như lần trước ư?"
Vinh Kính nghe xong lời này, thoáng do dự một chút, hình như vẫn không muốn.
Tạ Lê Thần nhìn anh, ngồi xuống hỏi, "Này thỏ, tôi hỏi cậu, cậu là sợ thân phận bại lộ, hay là sợ gặp hắn?"
Vinh Kính ngẩn người, cúi đầu không nói lời nào.
"Biết ngay mà!" Tạ Lê Anh Thần cau mày nhìn, "Cậu với hắn tình cũ chưa dứt!"
"Nói bậy bạ gì đó!" Tạ Lê Thần lườm y một cái, "Cái gì mà tình a!"
"Vậy cậu phản ứng lớn như vậy..." Tạ Lê Thần bất mãn ngồi ở một bên, "Tôi biết... Áo mới người cũ bao giờ cũng là nhất."
Vinh Kính bị y chọc vui vẻ, "Anh đừng có như một oán phụ vậy có được hay không a?"
"Tôi là oán phụ đấy!" Tạ Lê Thần bất mãn, "Tình cũ của cậu sắp tìm tới cửa, tôi không oán gì thì oán lúc nào nữa a? Đi!" Nói xong, kéo Vinh Kính đứng lên.
"Làm gì vậy?"
"Thay quần áo a!" Tạ Lê Thần nhướn mày, "Bản thiếu gia đêm nay độc chiến với tình cũ của cậu!"
Vinh Kính ngẩn người, "Anh cũng nói người ta là mafia rồi, anh đấu lại hắn sao?"
Tạ Lê Thần hơi nheo lại mắt.
Vinh Kính bật cười, "Hơn nữa... Không phải tôi nói, Đoàn Dương đúng thật là vô cùng có khả năng!"
Tạ Lê Thần có chút không thoải mái.
Vinh Kính nhìn y, bổ sung một câu, "Thế nhưng lúc hắn mới bắt đầu tốc độ phát triển chắc chắn nhanh hơn anh."
Tạ Lê Thần sửng sốt, nhìn Vinh Kính.
"Khụ khụ." Vinh Kính ho khan một tiếng, nghiêm túc nói, "Nói cách khác, tính thời gian hắn nhất định lợi hại hơn anh."
"Trang điểm chứ sao!" Tạ Lê Thần bật cười, "Thế nên mới nói, nhìn phụ nữ nhất định phải nói cô ta tẩy trang, thuật trang điểm hiện tại, thật cừ, so với phẫu thuật thẩm mỹ cũng không kém gì."
Hai người đi qua, Tào Văn Đức giới thiệu mọi người, Tô Phương Vân hiển nhiên có chút căng thẳng, cô ta có vẻ cũng rất muốn cùng công ty Tạ Lê Thần hợp tác, bởi vì ai cũng biết, bên đó cộng đồng người làm nhạc bầu không khí đặc biệt tốt. Có liên quan đến sự nghiệp diễn xuất của bản thân Tạ Lê Thần, ít quy tắc ngầm, không ép buộc ra thành phẩm, hoạt động nhiều, lời và nhạc đều vô cùng coi trọng, quá trình đóng gói sản xuất cũng nổi trội."Ngài Tạ."
"Tô tiểu thư, không cần khách khí, gọi Lê Thần là được rồi." Tạ Lê Thần cười rất hòa ái dễ gần.
Vinh Kính ở trong lòng nói thầm, lại nữa rồi, mặt người dạ thú! Suy nghĩ một chút, lại nghĩ không thích hợp lắm, hình như không hình dung tốt được như vậy.
Chính lúc này, thấy phía sau Tô Phương Vân một người đi lên, "Văn Đức."
Tào Văn Đức quay đầu lại nhìn thoáng qua, cười nói, "A, ông chủ Đoàn."
Đối phương cười lắc đầu, "Đã nói đừng gọi ông chủ ông chủ mãi rồi mà, ha ha." Hình như vô cùng rộng rãi.
Tạ Lê Thần khẽ nhíu mày, Đoàn? Rồi y xoay mặt nhìn Vinh Kính.
Mà Vinh Kính lúc này đang diện vô biểu tình nhìn đi nơi khác, giống như không thèm để ý.
Tạ Lê Thần có chút khó hiểu, tự nhủ thỏ đây là biểu cảm gì vậy? Chẳng lẽ không phải người này?
Tinh tế quan sát, người đi đến hơn hai mươi tuổi, trẻ tuổi anh tuấn, hội tụ tất cả đặc biệt cần có trong xã hội. Chỉ là người này thoạt nhìn tướng mạo vô cùng lương thiện, đeo kính tao nhã. Hình như có chút quen mắt... Tạ Lê Thần suy nghĩ một hồi mới hiểu được, là người mình vừa thiếu chút nữa đụng vào trên thảm đỏ kia sao!
Tào Văn Đức nhanh chóng giới thiệu, không ngoài sự đoán, người này chính là Đoàn Dương trong truyền thuyết kia.
Đoàn Dương bắt tay Tạ Lê Thần nói chuyện, lại làm quen với Vinh Kính. Hai người biểu cảm tự nhiên, giống như là hoàn toàn không phải người có ân oán. Tạ Lê Thần nghĩ nếu như đây là diễn, vậy na chính ông hoàng màn ảnh vị trí nói không chừng có thể nhường lại rồi đó, quả nhiên người người ai cũng đều là diễn viên giỏi sao?
Hàn huyên một phen, ngay cả Dương Phong cũng qua, ra Đoàn Dương chính là nhà đầu tư bộ phim tiếp theo, hắn và Tào Văn Đức bởi vì bàn bạc chuyện để Tạ Lê Thần làm diễn viên chính mà quen biết.
Nói chuyện một chút, trên bục lại có MC dẫn chương trình, Đoàn Dương ôm Tô Phương Vân đánh tiếng với nhóm Vinh Kính một cái, xoay người đi.
Tạ Lê Thần nhẹ nhàng nới lỏng cà- vạt, giơ tay cầm qua một ly champagne từ người phục vụ, hỏi Vinh Kính, "Thỏ, có phải trùng tên nhầm người không?"
Lại nghe Vinh Kính nhàn nhạt đáp một câu, "Không, chính là hắn."
"Khụ khụ." Tạ Lê Thần bị sặc một ngụm rượu, kinh ngạc nhìn Vinh Kính, "Vậy phản ứng của hai người vừa rồi là sao?!"
Vinh Kính không hiểu hỏi ngược, "Vậy anh muốn phản ứng kiểu gì?"
"Không phải hẳn là, kẻ thù gặp lại mắt đặc biệt đỏ, châm chọc khiêu khích, ngấm ngầm hại người chỉ cây dâu mắng cây hòe một phen sao?" Tạ Lê Thần uống một ngụm champagne, le lưỡi, khó uống quá.
Thấy Vinh Kính cười cười, giơ tay nhẹ nhàng vỗ vai, "EQ quá thấp."
"Hả?" Tạ Lê Thần nổi giận, theo Vinh Kính đi phía trước, Vinh Kính quay đầu lại liếc y, bổ sung nói rõ "Ấu trĩ!""Con thỏ chết tiệt, cậu mới ấu trĩ."
Hai người nói nói cười cười đi sang bên ăn cái gì đó, mà bên này, Đoàn Dương lúc hai người đều không chú ý quay đầu lại, nghiêm túc nhìn vào bóng lưng hai người, thần sắc quái dị.