Hắc Ô Nha Bạch Ô Nha - Quạ Đen Quạ Trắng
Chương 46 : Mặt mũi không biết để đâu
Ngày đăng: 21:13 19/04/20
Chủ sự đọc diễn văn xong, có biểu diễn một chút, còn có quyên tiền a, đàm đạo các loại.
Vinh Kính không hề có hứng thú, bất quá bầu không khí lễ rất nồng đậm, vừa lúc Tảo Thần đã đến, hai người đứng ở một bên ăn buffet.
Tảo Thần rất có nghiên cứu về đồ ăn, lấy cho Vinh Kính một miếng thịt tôm nguội, Vinh Kính ăn rất vui vẻ, cuối cùng cũng nghĩ lần này đến không vô dụng. Tạ Lê Thần tự nhiên muốn đến ăn cùng Vinh Kính, chỉ là người tìm y bàn công việc rất nhiều. Y ngoại trừ ăn ảnh nổi tiếng giàu có, then chốt còn lười nữa, mời được y chụp ảnh rất trắc trở. Lúc này tốt xấu gì cũng đã gặp người sống, mấy nhà sản xuất, đạo diễn đều có chút kích động, lôi kéo y nói chuyện, đều muốn mời y quay phim.
"Anh được hoan nghênh quá!" Tảo Thần nhỏ giọng với Vinh Kính, bĩu môi nói anh nhìn cách đó không xa.
Vinh Kính nhìn qua, thấy nơi đó tụ tập không ít phụ nữ trang phục chỉn chu, cũng đều tụ lại lôi kéo Tạ Lê Thần làm quen.
"Kính Kính." Tảo Thần vươn qua thấp giọng hỏi, "Cậu cùng anh mình tiến triển thế nào rồi?"
Vinh Kính trừng mắt nhìn, không hiểu câu tiến triển kia của Tảo Thần là chỉ cái gì, bất quá suy nghĩ một chút, gần đây mình cùng Tạ Lê Thần không có cãi nhau mấy, tuy rằng nhiệm vụ luôn luôn trắc trở mới hoàn thành, nhưng không có sai lầm gì lớn, gật đầu, "Ừm, cũng tàm tạm."
"Vậy... Có tiến vào giai đoạn thực chất chưa?" Tạ Tảo Thần vừa nghe tiến triển không tệ, rất hiếu kỳ.
Vinh Kính suy nghĩ một chút, từ thủ pháp lần trước Tạ Lê Thần đối phó Triệu Duệ xem xét, tuy rằng còn có vài chỗ không chuyên nghiệp lắm, thế nhưng cũng không kém, lại gật đầu, "Không tệ lắm."
"A!" Tảo Thần có chút hưng phấn, hạ giọng hỏi, "Vậy... Là bước một hai bước hai rồi? Đừng nói với mình là đã đến tận bước ba nha!"
Vinh Kính suy nghĩ một chút, rất chắc chắn gật đầu, "Y chơi bóng chày không tệ."
"A!" Tảo Thần kinh ngạc mặt đỏ bừng, "Kính Kính, nhìn không ra cậu cũng rất trực tiếp đó!"
Vinh Kính nhướn mày, "Tôi vừa mới nghiên cứu qua!"
Ý Vinh Kính là, trước đó anh vừa nghiên cứu qua các môn thể thao Tạ Lê Thần thích, làm số liệu căn cứ cho nhật ký quan sát cục đồ ăn.
Nhưng Tạ Tảo Thần hiểu lầm, kích động hỏi, "Kính Kính tiêu chuẩn của cậu thật lớn nha, vậy... kỹ thuật của đại ca có được không?"
Vinh Kính hồi tưởng lại thành tích chơi bóng chày của y, gật đầu, "Ừm, coi như khá là tốt!"
"Á! Biến thái biến thái!" Tạ Tảo Thần vẻ mặt hưng phấn chạy đến bên Tào Văn Đức cách đó không xa, thỏ thẻ bên tai anh ta, Vinh Kính nghiêng đầu ..., không rõ Tảo Thần làm gì mà hưng phấn như vậy, chẳng lẽ cũng rất thích chơi bóng chày?Vinh Kính tất nhiên sẽ không truy cứu loại chuyện này, tiếp tục cúi đầu ăn cái gì đó, lúc này, thấy bên cạnh có người gắp một con tôm chiên đặt vào đĩa của anh, cười nói, "Tôi còn nhớ cậu thích ăn món này."
Vinh Kính ngẩng đầu, trước mắt không phải ai khác, chính là Đoàn Dương cầm champagne đứng ở bên niềm nở.
Vinh Kính nhìn hắn một cái, trên mặt không có biểu cảm.
Chính lúc này, phía sau lại có người gọi, "Thỏ!"
Vinh Kính quay đầu lại, thấy Tạ Lê Thần cầm một cái đĩa chen qua nhóm người, trong đĩa là mấy con tôm chiên, "Tôi vừa thấy dọn lên, cậu không phải thích ăn nhất là..."
Đang nói, thấy Đoàn Dương đứng ở bên người Vinh Kính.
Đoàn Dương và Tạ Lê Thần liếc mắt nhìn nhau, Vinh Kính buông đĩa đang cầm trong tay, nhận lấy đĩa Tạ Lê Thần cầm trong tay, hỏi, "Là bột mì sao?"
"Ừ! Tôi nếm thử rồi, siêu ngon." Tạ Lê Thần vươn qua thấp giọng nói, "Đầu bếp kia không tệ a, tôi có hỏi thăm qua, ông ấy có mở hàng buffet tại gia, cách nhà chúng ta không xa."
"Thật không?" Vinh Kính giống như cảm thấy hứng thú, híp mắt hỏi, "Có mua về không?"
Tạ Lê Thần từ túi trước móc ra danh thiếp vẫy vẫy, hai người nhìn nhau cười.
Hai người không coi ai ra gì nói nói cười cười, Đoàn Dương bị lơ bên cạnh, trên mặt cũng không có thay đổi biểu cảm gì đặc biệt, chỉ là lẳng lặng nhìn.
Lúc này, Tào Văn Đức đi tới bên người Tạ Lê Thần, "Này, sao anh lại chạy ra đây?"
"Là Sara gửi tới, tình hình gần đây của Đoàn Dương." Vinh Kính mở bưu kiện.
Tạ Lê Thần có chút mất hứng, "Sao lại là hắn a, tên này cũng đúng là âm hồn bất tán."
"Ừm?" Vinh Kính xoa xoa cằm, "Hắn đầu tư buôn bán lời không ít tiền a."
"Được cơ tôi không?" Tạ Lê Thần khinh bỉ.
"Anh là thừa kế gia tộc." Vinh Kính nói, giơ tay chỉ vào y, "Ngốc nhà giàu, bại gia tử."Tạ Lê Thần kêu oan uổng không kịp, "Tôi tự làm ra mà!"
Vinh Kính cười xấu xa, tiếp tục xem, "Đại thể là đang làm ăn a, ừm... Cũng khá thành công."
"Tôi xem nào!" Tạ Lê Thần ngồi xuống bên người Vinh Kính, lấy tài liệu qua xem, lập tức nhíu mày, "Này! Tên này trong nhà rất giàu sao? Hay là các cậu làm trong CROW kiếm được rất nhiều tiễn vậy?"
"Đã nói hắn là cựu CROW rồi mà! Khi đó chúng tôi đều chỉ là nhận huấn luyện, luyện tập kỹ năng, từng làm vài lần nhiệm vụ nhưng cơ bản cũng không giàu gì." Vinh Kính nghiêm túc nói, "Thế nên hắn cũng coi như dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng."
"Hắn không có dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng đâu!" Tạ Lê Thần chậc chậc hai tiếng lắc đầu, "Cậu xem mối làm ăn đầu tiên của hắn này, không có tài trợ, vậy tiền vốn từ đâu ra?"
Vinh Kính ngẩn người, "Lúc đó là gần thời gian hắn rời tổ chức nhất, vừa rời đi liền có nhiều tiền như vậy sao?"
"A." Tạ Lê Thần cười lạnh một tiếng, "Đàn ông muốn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, không phải có khoản tích lũy tài chính từ nhỏ, ngay từ đầu đã lớn mạnh, tốt một chút thì là vay, xấu một chút thì là lừa đảo, còn không tốt không xấu thì là dựa vào phụ nữ rồi."
Vinh Kính nhíu mày.
"Ai, đừng quan tâm hắn." Tạ Lê Thần xua tay, "Chúng ta lo chúng ta, hắn sống hay chết chả liên quan gì đến chúng ta."
Vinh Kính liếc mắt nhìn y, rất không nể tình lùi lại một chút ánh mắt như là nói —— ai chúng ta với anh chứ!
Thấy được vài phần tài liệu trên bàn, mở giúp Tạ Lê Thần... Xem một hồi, giật mình.
"Làm sao vậy?" Tạ Lê Thần vươn qua.
"Anh xem, có một phần là của công ty Đoàn Dương." Vinh Kính đưa qua cho y.
Tạ Lê Thần cầm qua xem một chút, "A, giá cao như vậy a."
"Đừng nhận." Vinh Kính nói, "Hắn chắc chắn không có hảo tâm."
"Không hảo tâm cũng chứng tỏ là không cam không phục, nhất định phải mời được tôi đi diễn." Tạ Lê Thần cũng cười, cầm lấy điện thoại.
"Anh làm gì vậy?" Vinh Kính không hiểu, thấy Tạ Lê Thần cười mà vẻ mặt thô bỉ.
"Làm gì sao?" Tạ Lê Thần ấn gọi cho Tào Văn Đức, "Hôm qua làm cậu mất mặt hôm nay kiếm lại cho cậu này."
Vinh Kính càng không rõ, điện thoại Tào Văn Đức được tiếp, chợt nghe Tạ Lê Thần nói, "Văn Đức a, cái hợp đồng Đoàn Dương ra giá..."
"Có phải rất hời không a?" Tào Văn Đức xem ra cũng rất có hứng thú với hợp đồng này.
"Ừm... Nâng... Nâng giá gấp ba cho anh."
"Hả?!" Tào Văn Đức kinh ngạc thiếu chút nữa ném ống nghe, "Anh điên à?"
"Cứ nâng đi." Tạ Lê Thần cười, "Hắn nhất định sẽ đồng ý." Nói xong, cúp điện thoại, cười xấu xa với Vinh Kính vẻ mặt hiểm ác một bên, vươn qua nắm lấy áo anh nói, "Kính Kính, phần tiền đó kiếm được rồi chúng ta dùng để mua tôm chiên hết, tôi mua cho cậu một tòa thành tôm chiên!"Vinh Kính một cước đá y, "Anh bệnh hả!"