Hắc Ô Nha Bạch Ô Nha - Quạ Đen Quạ Trắng
Chương 53 : Kẻ điên tranh đấu
Ngày đăng: 21:13 19/04/20
"Đàn ông phải chiến đấu!"
Tạ Lê Thần không có ấn tượng cũng không có hảo cảm gì lắm với cha mình, bất quá nhớ rõ một câu đó mà ông luôn nói, đàn ông mà không dám chiến đấu không phải đàn ông tốt, đàn ông trốn chiến đấu là kẻ vô dụng.
Trong từ điển của Tạ Lê Thần không có hai chữ thất bại, càng không có khả năng cả đời để bị đàn áp. Vinh Kính rõ ràng không cao bằng mình, tiền kiếm được không nhiều bằng mình, thể trọng cũng không nặng bằng mình, dựa vào cái gì mà mình luôn luôn bị cậu ấy bắt nạt?
Vì vậy, Tạ Lê Thần làm một chuyện to gan —— y cầm camera, mở cửa phòng tắm, nhắm ngay Vinh Kính...
Chỉ là, trong nháy mắt mở cửa, Tạ Lê Thần chán nản phát hiện, Vinh Kính vẫn quấn một khối khăn mặt đáng chết!
"Anh đang làm gì vậy?" Vinh Kính cầm một cái bàn chải dài đang kỳ lưng, không hiểu nhìn Tạ Lê Thần.
"Ờ..." Tạ Lê Thần vẫn giơ camera.
"Đi ra ngoài đi ra ngoài." Vinh Kính lại đổ sữa tắm lên người, "Lát camera bị ướt bây giờ."
"Thỏ?" Tạ Lê Thần không hiểu, "Tôi chụp cậu cậu không tức giận?"
Vinh Kính trừng mắt nhìn, nghiêng đầu, "Tức giận cái gì? Quen bị chụp rồi."
"Cái gì?!" Tạ Lê Thần nổi trận lôi đình, "Còn ai từng chụp cậu?"
"Rất nhiều người a." Vinh Kính thờ ơ nói, "Trước đây trong trại huấn luyện, tôi cứ tắm là một đống người vây chụp."
Tạ Lê Thần hít sâu một hơi, "Cậu không tẩn bọn họ?"
Vinh Kính bọt đầy người, "Ban đầu có đánh, sau đó thành quen, mặc kệ luôn!"
"Thỏ, cậu không thể như vậy a!" Tạ Lê Thần thành khẩn nói, đi tới, liếc cái khăn Vinh Kính quấn bên hông, "Cậu như vậy có thể tắm sao? Cởi khăn ra đi!"Vinh Kính híp mắt nhìn y một hồi, hơi uy hiếp hỏi, "Anh vào làm gì, muốn cùng tắm sao, hả?"
"Tôi..." Tạ Lê Thần nói chưa thành lời, đột nhiên chợt nghe tiếng cảnh báo "bip bip" vang lên.
Vinh Kính cau mày, máy cảnh báo đó anh gắn trên mặt đất gara khố và cửa sau, hơn nữa là cảnh báo phân biệt hung khí, tất nhiên đã phát hiện vật hình dáng nguy hiểm cùng loại với súng hay là đao gì rồi!
Vinh Kính đá Tạ Lê Thần, "Mau đi xem chuyện gì xảy ra!"
"A? Ừ!" Tạ Lê Thần nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Thấy máy theo dõi trên biểu hiện có 4-5 người mặc đồ đen tiến vào thang máy.
Vinh Kính cũng cấp tốc tẩy rửa sạch sẽ bọt trên người khoác thêm quần áo chạy đến, thấy đám người đồ đen kia hình dáng đều đường hoàng, cũng không giống như sát thủ mà như là nhân viên cảnh sát được đặc huấn, máy theo dõi từ trên ngực bọn họ phân ra bao súng và khểu súng bên trong.
"Có bao súng..." Vinh Kính vuốt cằm, "Là cảnh sát?"
Anh gọi video cho Kolo, hỏi có cảnh sát tới nơi này hay không?
Kolo nói cần xác định một chút, nói Vinh Kính trước tiên không nên mở cửa.
Nhưng lúc này, chuông cửa đã vang lên, có người nói qua cửa, "Ngài Tạ Lê Thần sao? Chúng tôi là cảnh sát, có một số việc nhờ ngài giúp điều tra."
Vinh Kính nhìn máy theo dõi ở cửa, nói với Tạ Lê Thần, "Không giống cảnh sát bình thường a."
"Tôi cũng thấy thế, âu phục giày da." Tạ Lê Thần nhún vai, "Cậu đoán có thể là FBI các loại hay không?"
Vinh Kính lần thứ hai khinh bỉ sức tưởng tượng của Tạ Lê Thần, tiếp tục chờ Kolo bên kia kiểm tra đối chiếu sự thật.
Tạ Lê Thần nhìn Vinh Kính, "Không mở cửa?"
Lúc này, chuông cửa bên ngoài vẫn còn tiếp tục.
"A... A..." Seven điều chỉnh hô hấp, thấu kính gắn cạnh mũi bị vỡ , mảnh thủy tinh làm mặt gã bị thương, hiện tại máu đầy mặt, cười nhạt, "Quả nhiên lợi hại, tôi còn tưởng rằng có thể cho hai người một sự bất ngờ."
Vinh Kính và Tạ Lê Thần liếc mắt nhìn nhau, đúng là phải cảm ơn Đằng Thành nhắc nhở.
"Nếu như không có Đoàn Dương, Vinh Kính, tôi nhất định phải đấu với cậu một hồi." Seven nghiêm túc nói."Một chọi một gì gì đó sau này rồi tính, đi tìm bạn cũ của mày đi, nếu còn không mau rời đi, thì mày phải vượt ngục trước rồi báo được thù đó." Tạ Lê Thần vươn qua xen miệng.
Vinh Kínhlấy kính viễn vọng qua xem, quả nhiên, thấy xe của bọn Đằng Thành dừng ở phía dưới tòa nhà chỗ Seven, đã xuống xe lên lầu, Seven xoay người rời đi.
"Ai nha, bị bắt đó!" Tạ Lê Thần nhăn mặt nhíu mày.
"Gã muốn giết anh, bị bắt không tốt sao?" Vinh Kính hỏi ngược.
"Tại thấy hời cho thằng Đoàn Dương kia!" Tạ Lê Thần bất bình, "Nhưng mà thỏ, phát súng vừa nãy của cậu quá đỉnh! Cho tôi xem với!"
Vinh Kính ngồi xuống trên bàn, gọi Tạ Lê Thần leo lên, dạy y dùng súng ngắm như thế nào.
"Hay quá, hoàn toàn không giống với súng giả."
"Loại đạn này là đạn xuyên thép." Vinh Kính nói, chỉ chỉ một lỗ hổng trên tường phía sau, "Bay xa 1 km, bay đầu rồi còn để lại một lỗ to trên tường, lợi hại không?"
Tạ Lê Thần nhìn con ma-nơ-canh bị đập nát, đột nhiên phát ngốc.
"Sao vậy?" Vinh Kính bùng búng tay trước mắt y, "Sợ đến choáng váng rồi?"
Tạ Lê Thần lắc đầu, "Thỏ, đàn ông phải chiến đấu, nhưng mà tôi hiện tại là được bảo vệ!"
Vinh Kính không đồng ý, "Thân phận của anh vốn là Black Crow, tôi mới là White Crow! Phải biết vận dụng sở trường của chính mình!" Nói xong, bò lên trên giường dắp chăn ngủ, "Không còn sớm nữa, ngủ đi, ngày mai phỏng chừng còn phải nháo loạn."
Tạ Lê Thần ngơ ngác ngồi ở đó suy nghĩ lời Vinh Kính nói... Vận dụng sở trường của chính mình?
Qua một lúc lâu, Tạ Lê Thần đột nhiên nói, "Giọng tôi thế nào?"
Vinh Kính kinh ngạc nhảy dựng, "Anh..."
Bởi vì giọng Tạ Lê Thần nói là của Đoàn Dương, khiến Vinh Kính bị dọa toát mồ hôi lạnh.
"Ấy... Kỹ thuật họng mà thôi, mô phỏng giọng nói!" Tạ Lê Thần nhanh chóng giải thích, Vinh Kính mới không có kích động móc súng, để chắc chắn, anh đi qua hung hăng nhéo cằm Tạ Lê Thần. Xác định là da thật rồi, Vinh Kính hỏi, "Anh muốn làm gì?"
"Đoàn Dương chưa chắc lần nào cũng đều có thể nắm đằng chuôi, hắn có thể ngầm trở trò thì sao chúng ta không thể?" Tạ Lê Thần cười cười, tìm ra một cái điện thoại di động dự bị, ấn gọi số của Seven.
Seven tiếp nghe, có thể thấy được, bọn Đằng Thành quả nhiên không bắt được gã.
"Ai đó?"
"Người tình cũ đây."
...
Đầu kia điện thoại trầm mặc, một lúc lâu, Seven mỉm cười hỏi, "Mày nói cái gì?"
"Ha ha, mày làm mãi mà không thấy mệt sao? Tao đã nói mày chết cũng không đấu lại tao." Tạ Lê Thần mô phỏng giọng và cử chỉ Đoàn Dương quả thực giống như đúc, Vinh Kính ôm gối mở lớn mắt nhìn.
"Mày làm sao biết số của tao?"
"Buổi chiều ngày mai 3 giờ, tao chờ mày ở bến tàu, nếu mày sợ có thể không đến." Nói xong, không đợi Seven hỏi rõ, cúp điện thoại."Anh hẹn gã đến bến tàu làm gì vậy?" Vinh Kính không hiểu.
Tạ Lê Thần cười hắc hắc, "Ai nói muốn gặp gã chứ?" Nói rồi, y lại gọi cho Đằng Thành, dùng giọng Đoàn Dương nói cho hắn ta, buổi chiều ngày mai, Seven có khả năng sẽ xuất hiện ở bến tàu.