Hắc Ô Nha Bạch Ô Nha - Quạ Đen Quạ Trắng

Chương 54 : Chân chính tranh đấu

Ngày đăng: 21:13 19/04/20


"Anh dẫn cả Seven lẫn nhóm cảnh sát tới cảng, định làm gì?" Vinh Kính cảm thấy hứng thú hỏi Tạ Lê Thần.



"Dẫn cả Đoàn Dương tới nữa, tìm cách để cho bọn họ chiến nhau." Tạ Lê Thần trả lời.



"Thế nhưng Seven không có hứng thú với việc giết Đoàn Dương!" Vinh Kính kéo thảm lông dê chèn trên sô pha dưới thân ngồi xuống, hăng hái nghe Tạ Lê Thần nói bước tiếp theo của kế hoạch.



"Từ trước tới nay." Tạ Lê Thần ngồi xuống bên cạnh Vinh Kính, "Đoàn Dương vô cùng rành phỏng đoán tâm tư của Seven, nhưng chưa từng chính diện xung đột với gã, nói cách khác, không thể khiến gã tìm được một tia khoái cảm báo thù trong khi trực tiếp đối kháng với hắn."



Vinh Kính nghe thấy có lý, gật đầu, "Tiếp tục."



"Seven người này, phỏng chừng rất được anh trai gã sủng ái, thế nên tính ỷ lại của gã vô cùng lớn." Tạ Lê Thần so sánh cho Vinh Kính, "Trước kia gã trao toàn bộ tình cảm cho đại ca mình, một khi mất đi, liềnnghĩ không có nơi dựa vào, vì vậy gã tìm cho mình một thú vui mà sống!"



Vinh Kính hai tay chống cằm, "Thú vui?"



"Người như thế, đều giống nhau là yêu tới sống, cũng hận tới chết!" Tạ Lê Thần tiến thêm một bước phân tích cho Vinh Kính, "Nói đúng ra, gã không phải kẻ lưỡng lự, vĩnh viễn chỉ đam mê người duy nhất trong nhận thức chuẩn của gã! Bất luận loại tình cảm gì, gã đều chỉ đam mê thứ tốt nhất. Gã yêu nhất là anh trai mình, hiện tại anh trai đã chết, gã lại không có khả năng thay lòng đổi dạ đi yêu người khác, thế nên gã muốn tìm kẻ mình hận nhất, chuyển giao sự ỷ lại đó, tiếp tục sinh sống!"



"Ý anh nói, gã rất hận Đoàn Dương, nhưng tình hình hiện tại là, gã có thể sống sót toàn bộ dựa trên nỗi hận thù với Đoàn Dương, nếu như giết Đoàn Dương rồi, lý do gã sống cũng mất đi, có phải không?" Vinh Kính hiểu ý Tạ Lê Thần, "Nói như vậy trước khi gã tìm được nơi ký thác tình cảm kế tiếp sẽ không muốn giết chết Đoàn Dương?"



"Ừ!" Tạ Lê Thần gật đầu, "Chính là như thế!"



Vinh Kính suy nghĩ một chút, thấy rất có lý, tán thưởng nhìn Tạ Lê Thần, "Kolo nói anh có thể tự hiểu các kiểu tâm lý con người, sau đó mô phỏng tính cách của họ suy xét phán đoán, là thật sao!"



Tạ Lê Thần hơi sửng sốt, "Ông ta có nói như vậy?"



"Ừ!" Vinh Kính gật đầu, "Vậy hiện tại anh định khích tướng Đoàn Dương và Seven đấu nhau, là cách nghĩ kiểu gì?"



Tạ Lê Thần nhìn Vinh Kính một hồi, cũng không có tiếp tục chủ đề, mà hỏi, "Vậy cậu có nghĩ, nếu như tôi có thể mô phỏng tính cách Seven hoàn hảo, có một ngày cũng sẽ biến thành Seven?"



Vinh Kính gãi gãi đầu, "Vì sao?"



"Vì sao gì cơ?" Tạ Lê Thần hỏi ngược.



"Tôi hỏi anh sao phải biến thành Seven?" Vinh Kính không hiểu."Ví dụ như tôi muốn làm chuyện xấu chẳng hạn." Tạ Lê Thần chọc chọc Vinh Kính, "Tôi có thể mô phỏng thành cảnh sát lúc truy bắt tội phạm, đương nhiên cũng có thể mô phỏng thành tội phạm khi làm chuyện xấu!"



"Đó là vấn đề của bản thân anh nên đừng có oan uổng Seven được không." Vinh Kính nheo lại mắt, nâng tay vỗ ót Tạ Lê Thần một cái.



"Á..." Tạ Lê Thần xoa đầu nhìn Vinh Kính, "Sao lại đánh tôi?"



"Cách anh suy nghĩ cũng giống như hung thủ dùng đao giết người lại trách người bán đao vậy, không có lý!" Vinh Kính hiển nhiên không ủng hộ với cách nghĩ của Tạ Lê Thần, "Tất cả hành vi mô phỏng của anh đều bắt nguồn từ ý đồ của bản thân anh! Còn anh muốn làm việc tốt hay chuyện xấu, đó mới là là quan trọng nhất! Giống như tốc độ tay đua xe có được là nhờ năng lực, nhưng bọn họ sẽ không tăng tốc trên đường chung, bởi vì như thế có thể gây nguy hiểm cho tính mạng người khác! Cũng giống với đấu thủ quyền anh thì nắm đấm là hung khí, thế nhưng rất nhiều đấu thủ quyền anh lúc đánh nhau với người thường thì không dùng nắm đấm, cảnh sát có súng nhưng sẽ không giết người, bản chất khác biệt là ở chỗ đó." Vinh Kính nói, chọc chọc ngực Tạ Lê Thần, "Anh là người tốt, anh thắng, còn anh là người xấu, không thể trách năng lực, trách chính anh ấy!"



Tạ Lê Thần nghe Vinh Kính dùng ngữ tốc đều đều máy móc như cũ của mình nói hết nguyên đoạn dài, trong lòng giống như có cái gì đột nghiên thả lỏng, nghiêng đầu ..., "Đúng nhỉ."




Tạ Lê Thần vừa mới dứt lời, đầu kia đã nghe được khí tức Đoàn Dương trở nên gấp rút, hắn xem ra là đang khống chế tâm trạng của mình, hắn không thể tức giận, bởi vì như vậy sẽ càng làm Seven có thêm kiên định quyết tâm.



"Năm đó mày rời đi, là vì kỳ vọng một ngày đoàn tụ sau này sao?" Tạ Lê Thần bỗng nhiên chuyển chủ đề.



Đoàn Dương sửng sốt."Mày tìm được vũ khí ưu tú là tao, sau đó muốn lợi dụng tao để làm bàn đạp cho thành công của mày. Đợi đến khi tất cả vật cản đều quét sạch, mày đá văng tao ra, trở lại dỗ người trong lòng mày, cho cậu ta biết, năm đó mày rời đi chỉ là bởi vì muốn cách ly một kẻ biến thái như tao, không cho tao uy hiếp tuổi trẻ của cậu ta?"



"Tao không biết mày đang nói cái gì." Ngữ điệu của Đoàn Dương đầu kia đã không thể bảo trì sự bình thản ban đầu.



"A, thật đáng thương! Loại cảm giác này thật sự là đau đớn phải không?" Tạ Lê Thần cười xấu xa, "Lúc nhiệm vụ đã hoàn thành được 90%, chỉ còn cách mục tiêu cuối có chút xíu nữa, bỗng ngã lăn quay ngay trước vạch đích. Cái này gọi là gì? Ôm hận mà chết các loại sao? Tao nên cảm ơn mày như thế nào khi đã cho tao cơ hội thấy mày chật vật như vậy đây, hả? Ha ha ha..."



Màn biểu diễn của Tạ Lê Thần khiến Vinh Kính bưng sandwich bên cạnh rất muốn trao cho y giải Oscar, vừa nãy anh không ngẩng đầu chỉ nghe ngữ điệu y nói, cũng đã hoàn toàn tin tưởng y là Seven.



"Vậy nhé, chúng ta hãy đánh cuộc thoả thích lần cuối cùng đi, gặp lại sau, bạn cũ." Nói xong, Tạ Lê Thần cúp điện thoại.



Thở phào nhẹ nhõm thanh thanh giọng quay đầu lại, quay đầu lại, thấy Vinh Kính bưng một cái khay đứng ở phía sau.



"Khụ khụ." Tạ Lê Thần giơ tay lấy sandwich, thấy Vinh Kính cũng nhiều song song ngồi ở hắn bên người, trái lại khẳng cật , nhịn không được hỏi, "Cậu nghe hết rồi?"



Vinh Kính giương mắt nhìn y, không lên tiếng.



"Cậu thực sự không cảm thấy Đoàn Dương thích cậu?" Tạ Lê Thần hỏi, "Ở chung nhiều năm như vậy, một chút cũng chưa từng cảm nhận được?"



"Gì?" Vinh Kính giả bộ hồ đồ, cắn sandwich ngó lơ.



"Ra là cậu đã sớm biết." Tạ Lê Thần cười bất đắc dĩ, "Cậu không thích hắn hả? Thế nên dùng cái loại phản ứng trì độn này làm qua loa qua mặt hắn?"



Vinh Kính giương mắt nhìn, "Anh biết tôi năm đó thế nào sao?"



"Ừm." Tạ Lê Thần chống cằm, "Bất quá phải thừa nhận, trì độn giả bộ hồ đồ, có đôi khi là phương pháp tốt nhất đối phó với thứ tình cảm không thể tiếp nhận, cũng giống như mấy người giống tôi chạy vào phòng tắm chụp ảnh cậu vậy. Cậu thoạt nhìn rất thẳng thắn tự nhiên, kỳ thực rất khéo đưa đẩy?"



Vinh Kính bĩu môi.



"Thỏ."



"Sao?" Vinh Kính lần thứ hai như hổ rình mồi nhìn Tạ Lê Thần, chờ y nói mấy câu chọc ngoáy.



Nhưng Tạ Lê Thần nhìn anh một lúc lâu, không phê bình anh trốn tránh cũng không khen anh thông minh, mà là giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu anh, "Đám người quấy nhiễu tình dục cậu và Đoàn Dương đại ngu xuẩn kia đều không thích hợp với cậu!"



Vinh Kính sửng sốt, thấy Tạ Lê Thần vươn ngón tay cái chỉ vào người mình, "Chân mệnh thiên tử của cậu ở đây này! Con thỏ họ Tạ chết tiệt!"