Hắc Ô Nha Bạch Ô Nha - Quạ Đen Quạ Trắng

Chương 60 : Thứ mê hoặc

Ngày đăng: 21:13 19/04/20


Qua trò chuyện với mấy nữ sinh, nhóm Vinh Kính biết được Thomas có vẻ cảm thấy hứng thú với mấy sự kiện vật nặng rớt gây chết người gần đây. Còn hình như biết về sự tồn tại của thứ gọi là "hồn ma" kia, không biết có liên hệ gì đến vụ bắt cóc không.



Chính lúc này, Đằng Thành nhận được một cuộc điện thoại, "Cái gì? Sao có thể!"



Cúp điện thoại xong sắc mặt hắn ta không tốt, nói cho Vinh Kính và Tạ Lê Thần, "Cha của Thomas muốn về nước."



"Cái gì?" Hai người đều kinh hãi, "Con trai còn chưa chuộc ra được..."



"Lão có vẻ phải đáp ứng yêu cầu bọn bắt cóc! Về nước xử lý." Đằng Thành bất đắc dĩ, "Theo tôi thấy giống như là một màn âm mưu chính trị, chỉ tiếc lão muốn dùng chuyên cơ của lão trở về, máy bay của lãnh sự quán chúng tôi không có đầy đủ chứng cứ không thể đến lục soát!"



"Vậy lỡ đâu bọn họ tự biên tự diễn thì..."



Tạ Lê Thần nói còn chưa dứt lời, điện thoại của Vinh Kính cũng reo lên.



Anh đi sang một bên nghe, gọi điện thoại là Kolo, "Vinh Kính, hai người ở đâu? Có nhiệm vụ."



"A, bọn con lập tức đến!" Vinh Kính nói, kéo Tạ Lê Thần, "Mẹ anh tìm anh!"



"Hả?" Tạ Lê Thần há to miệng, bị Vinh Kính nhét lên xe.



Đằng Thành ở phía sau đuổi theo, "Này!"



"Lát nữa chúng tôi tìm anh!" Vinh Kính rất lạnh lùng khóa cửa xe đưa Tạ Lê Thần chạy đi.



Mở video liên lạc trên xe, thấy Kolo nói, "Lập tức lẻn vào máy bay của Thomas trong lãnh sự quán, tìm một người đưa ra!"



"Ai?" Tạ Lê Thần linh cơ khẽ động, "Quả nhiên là tự biên tự diễn sao, tìm con của lão?"



"Không phải! Là người này!" Kolo lấy ảnh ra, thấy trên đó là một cậu thiếu niên châu Á, thoạt nhìn 18-19 tuổi? Nói chung tuổi không lớn, ánh mắt tối tăm, thoạt nhìn rất ngây ngô."Cậu ta là ai vậy?" Vinh Kính và Tạ Lê Thần đồng thanh hỏi.



"Đừng hỏi, cứ bắt được cậu ta đã."



Vinh Kính gật đầu đang định tắt video, lại nghe Kolo hô, "Chờ một chút!"



Hai người sửng sốt.



"Cậu ta vô cùng vô cùng nguy hiểm, biết không?" Ngữ điệu Kolo nói cũng đủ âm trầm.



Tạ Lê Thần không hiểu lắm, "Một nam sinh hơn mười mấy tuổi thôi, lợi hại cái gì? Đai đen võ?"



"Không phải lợi hại cái đó, cậu ta có năng lực không tầm thường!" Kolo thấp giọng nói, "Có thể khống chế vật thể di động!"



Vinh Kính giật mình, Tạ Lê Thần há to miệng, "Ông đang nói, nam sinh kia có siêu năng lực?"



Kolo gật đầu không nói.



Vinh Kính nhíu mày hỏi, "Năng lực của cậu ta là sau này hình thành hay bẩm sinh?"


Vinh Kính chỉ vào máy bay "Cabin sắp đổ xuống!" Vinh Kính vừa mới dứt lời, chợt nghe một tiếng nổ"ầm".



Sau đó, tiếng kêu của bọn Thomas truyền đến, trận tuyến rối loạn, bị cảnh sát ào lên, tước khí giới.



Vinh Kính và Tạ Lê Thần thừa loạn, kéo niên thiếu kia bỏ chạy.



Chờ Đằng Thành chú ý, ba người đã sắp chạy đến được bên ngoài, tới gần cửa ra.



Đằng Thành nhíu mày, nhìn từ bóng lưng, hắn ta có thể nhìn ra là Tạ Lê Thần và Vinh Kính, còn đứa trẻ ở giữa là ai thì không biết.



Đằng Thành do dự một chút, xác định không thể để hai người đó đi! Trong lòng đắn đo, Tạ Lê Thần, nhất định có rất nhiều bí mật!



Vì vậy, hắn ta giơ súng... Ba người phía trước đang chạy trốn rất nhanh hơn nữa càng ngày càng xa, sẽ ngay lập tức ra ngoài tầm bắn.



Ma xui quỷ khiến, Đằng Thành nã một phát súng.



Cùng lúc hắn ta nổ súng, cảnh sát phía sau cũng đều giật mình không ít.



Trùng hợp, Tạ Lê Thần vừa thời điểm quay đầu lại nhìn, liếc mắt thấy được Đằng Thành ấn cò súng, nhanh chóng hô một tiếng, "Nằm úp xuống!"



Phản ứng đầu tiên là Vinh Kính đã được huấn luyện, thế nên động tác vô cùng nhanh.



Mà nam sinh kia bị Tạ Lê Thần kéo, y liền thuận thế hơi vươn ra trước kéo một cái. Nam sinh kia lảo đảo ngã, Tạ Lê Thần cũng thuận thế phóng về trước, nhưng đạn lại bắn trúng trên vai.



Vinh Kính ở bên cạnh, tất cả xảy ra tại trong nháy mắt, nếu như Tạ Lê Thần không phải bởi vì đẩy vài nam sinh kia mới khẽ khom xuống, phát súng kia, sẽ bắn trúng tim y —— Đằng Thành, muốn giết Tạ Lê Thần!



"Á..." Đạn may mắn sượt qua trên vai, Tạ Lê Thần té ngã xuống đất, Vinh Kính nhanh chóng đến dìu y. Lúc này, phía sau có vài chiếc xe tới, dừng bên người bọn họ.



Cửa xe mở, Tây Á đi xuống, thấy Tạ Lê Thần bị thương, sai người đưa cậu thiếu niên kia đi, tới hỏi Vinh Kính chuyện gì xảy ra?



Sắc mặt Vinh Kính khiến Tây Á cảm giác được một tia dị dạng, đã lâu không có từ trên mặt Vinh Kính thấy được sự phẫn nộ như vậy rồi, Vinh Kính máy móc, cũng có tình cảm sao?



Mà lúc này, Đằng Thành và thủ trưởng phụ trách đội của hắn ta đều đã chạy tới.



"Không sao chứ, là hiểu lầm, hiểu lầm!" Thủ trưởng thấy Tạ Lê Thần, không hiểu gì hỏi, "Chúng tôi tưởng là dư đảng của Thomas, thế nhưng vì sao..."



Tạ Lê Thần phản ứng nhanh, miễn cưỡng đứng lên, "À... Chúng tôi vốn là theo Đằng cảnh quan thể nghiệm cuộc sống, cùng nhau điều tra vụ án sân vận động. Sau đó có việc đi trước, vừa vặn lại thấy Thomas, vì vậy đuổi theo, không ngờ bị bắt cóc lên máy bay."



Tất cả mọi người nhíu mày —— trợn mắt nói nói dối a!



Bất quá thủ trưởng của Đằng Thành hình như đã đã sớm nhận được tin tức, vì vậy cũng không hỏi chuyện nam sinh kia, ra lệnh giải hết người trên máy bay về, kết thúc hành động.



"Không sao chứ?" Vinh Kính đỡ Tạ Lê Thần.



"Bỏ đi." Y giơ tay phủi phủi quần áo, nhìn vết thương, "Xương không sao, không đau gì lắm."



Vinh Kính đỡ y tính rời đi, đột nhiên quay đầu lại, nhìn Đằng Thành trừng mắt há hốc đứng ở đó, cười nhạt một tiếng, "Đồ hèn!" Nói xong, đỡ Tạ Lê Thần đi cùng Mejia.