Hắc Ô Nha Bạch Ô Nha - Quạ Đen Quạ Trắng

Chương 65 : Hành động bắt giữ

Ngày đăng: 21:13 19/04/20


Vinh Kính và Tạ Lê Thần ném tuyết xong, chạy về khách sạn ăn lẩu.



Dù sao cũng là nơi rất lạnh, nồi lẩu liêu đặc biệt cay, Vinh Kính gọi một nồi lẩu uyên ương, không ngờ là lẩu uyên ương cay, vừa mùi cay, vừa vị cay, nói chung bất luận bên nào cũng là cay đến lè lưỡi.



Vinh Kính và Tạ Lê Thần không muốn cùng ăn với mọi người ở đại sảnh, gọi một nồi đến tận phòng, hai người thích ý ăn ngon lành.



"Đúng rồi." Tạ Lê Thần vừa đảo nồi lẩu vừa hỏi Vinh Kính, "Theo dõi chúng ta là ai? Là bà chị lần trước chụp ảnh kia sao?""Giống phụ nữ cũng chưa chắc là phụ nữ, cũng có thể là gay." Vinh Kính không hiểu đáp một câu.



Tạ Lê Thần ngẩn người, lập tức vỗ chân cười ha ha, "Nói hay lắm, không nam không nữ thì có thể là gay."



Cách đó không xa người nào đó đang giám sát, tức giận quay đầu lại, "Này, bị người gia nghĩ là gay kìa!"



Người lau súng vẫn còn đang tiếp tục, chỉ là nhàn nhạt đáp một câu, "Vinh Kính đã phát hiện, thay đổi kế hoạch thôi, cứng đối cứng bất lợi."



"Cho dù có cứng với cứng thì đã sao, anh không lòng tin sẽ đối phó được Vinh Kính sao?"



"Không cần phải mạo hiểm."



"Thật mất mặt nột!"



...



"Đậu hũ." Vinh Kính ăn sạch phần đậu hũ của mình, thế nhưng vẫn còn muốn ăn, hỏi xin Tạ Lê Thần, "Cho tôi một miếng."



"Ai, thỏ làm gì vậy khách khí như vậy, muốn ăn đậu hũ tôi cứ trực tiếp lên đi." Tạ Lê Thần cợt nhả.



Vinh Kính lườm y, đơn giản giơ tay lấy khay của y.



Tạ Lê Thần gọi điện thoại gọi thêm vài đĩa đậu hũ nữa.



Vinh Kính xen mồm, "Gọi thêm một đĩa bánh mật."



"Ừ, bánh mật." Tạ Lê Thần biểu hiện thiên y bách thuận.



Xa xa phòng trong giám sát người nào đó đeo tai nghe điện thoại.



"Oa... Thật thân mật, Tạ Lê Thần kia, rất sủng Vinh Kính a." Nói, hắn bất mãn quay đầu lại nhìn sát thương nhân, "Còn anh thì một điểm tình thú cũng không có, ngay cả kem ly cũng không mua cho tôi được một cái!"



"Cậu thật dong dài." Đối phương buông súng, đi tới, nhìn đối diện qua kính viễn vọng.



"Không có tình thú!"



Đối phương không nói lời nào, chỉ là lẳng lặng nhìn chằm chằm trong ống kính, hai người vui cười ăn lẩu mà xuất thần, ký ức phảng phất lại bay về ngày tuyết lớn vài chục năm trước kia, ánh mặt trời và khuôn mặt tươi cười tỏa nắng, sáng đến chói mắt. Hôm nay, ánh mặt trời vẫn như trước, nét cười cũng như trước... Tất cả giống như đều chưa từng thay đổi.




"Ai!" Tập Tạ Lê Thần túm lấy anh, "Tôi cũng đi!"



Vinh Kính do dự một chút.



"Cậu không phải nói tôi là cục đồ ăn sao? Yên tâm để mình tôi lại?" Tạ Lê Thần ra đòn sát thủ, Vinh Kính cũng không còn cách nào, nói y mặc áo chống đạn vào. Hai người thật ra không vì cái gì khác, ở đây tuy rằng không tính là thành phố lớn náo nhiệt, nhưng dù sao dòng người cũng không ít, tổ chức có đường hoàng cách mấy cũng không dám ban ngày ở đây nháo ra động tĩnh, mục đích của hai người là đi ngăn kẻ rình rập, xem đến tột cùng là ai đang âm thầm theo dõi hai người bọn họ.



Hà Đống và Thiệu Dịch ở trong phòng chờ, chợt nghe ở cửa có tiếng bước chân rất nhỏ, là của hai người.



"Phỏng chừng đã trở về." Hà Đống nhìn cửa, Thiệu Dịch chạy tới, "Anh Tạ?"



Mở cửa, quả nhiên nhìn tới cửa hai người đi qua khứ, cũng Tạ Lê Thần và Vinh Kính.



Hai người này, một nam sinh tóc đen nhỏ con, vóc người thon gầy, mặc áo da ngắn và quần jean, thoạt nhìn vô cùng trẻ. Người còn lại là một người ngoại quốc cao to, tóc vàng đeo kính râm, thấy không rõ tướng mạo.



Thiệu Dịch có chút khó hiểu, khách sạn không phải được bọn họ bao hết rồi sao? Là diễn viên quần chúng phải không?



Hà Đống vẫn tựa ở trên sô pha, thấy hai người bên ngoài đi qua, hơi sửng sốt... Nhíu mày.



Vinh Kính và Tạ Lê Thần đã tới một đầu hàng lang khác.



"Kế tiếp làm sao bây giờ" Tạ Lê Thần hỏi.



"Đừng nóng vội." Vinh Kính nhẹ nhàng khoát tay, "Chờ một chút."Thiệu Dịch thấy trên hành lang không có Tạ Lê Thần, quay đầu lại hỏi Hà Đống, "Vẫn không thấy ai về..."



Hà Đống nhún vai, "Không đợi nữa, tự cậu chờ đi, tôi trở về." Nói rồi, hai tay đút túi đi ra ngoài, về tới phòng mình.



Một góc tường bí mật khác người nhỏ con và người tóc vàng đang nghe ngóng động tĩnh.



"Vì sao không ở trong phòng."



"Nói rồi đó, Vinh Kính phát hiện rồi."



"Không lý gì mà tính chuẩn được thời gian chúng ta hành động như vậy a... Hử? Có mùi gì đó?" Người nhỏ con hơi sửng sốt.



Người tóc vàng quay đầu, cau mày, giơ tay lột áo khoác của người kia ném xuống đất, thấy áo khoác bốc cháy.



"A!" Người nhỏ con nhảy dựng lên nhanh chóng lùi ra, đập đập trên người mình, thấy lửa màu xanh lam, có chất khí mùi nhàn nhạt gay mũi... Trên người bị bôi chất dẫn cháy từ lúc nào? Hay là áo chống đạn là đồ dỏm?



Vinh Kính và Tạ Lê Thần cũng nghe được âm thanh, đều thăm dò nhìn qua, thấy một nam sinh nhỏ con tóc đen đang tự đập mình, bị người bên cạnh vươn một tay tới nắm lấy, lôi đi.



Trên mặt đất, có một cái áo chống đạn đang cháy.