Hắc Phong Thành Chiến Ký
Chương 111 : Lăng yêu hậu
Ngày đăng: 01:06 19/04/20
“Chứng thất hồn là loại bệnh gì?” Công Tôn làm lang trung nhiều năm như vậy mà lần đầu tiên mới nghe nói đến loại bệnh này.
Công Tôn Mỗ nghe Công Tôn hỏi vậy thì đột nhiên nở nụ cười, lắc đầu, nói với đám người Công Tôn, Triệu Phổ đang hoàn toàn mờ mịt. “Lần này không biết là kẻ nào giở trò, quả thật là thần thông quảng đại!”
...
Trời muộn dần, hỗn loạn trên đường đã được bình ổn nhưng trong quân doanh của Triệu gia quân lại cực kỳ náo nhiệt.
Âu Dương Thiếu Chinh và Hồng Tề Thiên mang những “người gỗ” kia về quân doanh, dùng cây gỗ mềm và vải bố dựng thành rào chắn nhốt hết mấy người trẻ tuổi vẫn còn đang đi không ngừng lại.
Tuy gỗ mềm không gây nguy hiểm khi bị đụng vào nhưng người đụng người vẫn sẽ bị thương, vì vậy Công Tôn đành sắp xếp hơn mười binh lính, chia thành mấy đội, mỗi người cầm trong tay gậy mềm bọc vải bố tách mấy “người gỗ” đang không ngừng tông vào nhau kia ra.
Tuy rằng đây là một biện pháp hay có thể tránh được thương tổn nhưng Triệu Phổ nhìn khung cảnh ngu ngốc trước mắt, không biết có cách nào để chữa dứt điểm được không?
Công Tôn đuổi theo Công Tôn Mỗ hỏi xem “Chứng mất hồn” đó là gì, Công Tôn Mỗ bảo kể chuyện này ra rất hao nước miếng, bảo hắn đi hỏi nhóm Tương Du đi.
Vì thế, tất cả mọi người dõi đôi mắt trông mong nhìn Ân Hậu và Thiên Tôn.
Ân Hậu hỏi Công Tôn mặt ủ mày ê, “Thái gia của ngươi chưa nói à?”
Công Tôn thở dài.
Thiên Tôn dùng vẻ mặt như xem kịch vui, “Chuyện này kể ra rất mất công.”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn Lục Thiên Hàn và Yêu Trường Thiên, vẻ mặt của Yêu Trường Thiên rất bàng quan, không biết là đã xảy ra chuyện gì, Lục Thiên Hàn thì đã sớm về lều nghỉ ngơi, dường như không có hứng thú, trước sau như một vẫn không thích tụ tập.
Triển Chiêu kéo Ân Hậu không buông tay —— nói rõ ràng!
Ân Hậu bảo, “Đừng làm rộn, ăn cơm chiều xong đợi trời tối sẽ mang các ngươi đi xem!”
Mọi người càng nghi hoặc —— còn có thể xem nữa?
...
Khó khăn đợi đến khi trời tối, một đám người đã đứng đợi sẵn trước cổng quân doanh.
Ân Hậu và Thiên Tôn sai người mang đến mấy cây đuốc, mang theo một đám trẻ ra khỏi cửa Bắc của Hắc Phong Thành, hướng về phía Tây Bắc.
“Đi đâu vậy ạ?” Lâm Dạ Hỏa tương đối quen thuộc với vùng Tây Bắc này mà không nhìn ra được hướng này là đi đâu.
“Lăng Yêu Hậu.”
Một câu của Thiên Tôn khiến cho tất cả mọi người sửng sốt.
“Lăng Yêu Hậu?” Triệu Phổ khó hiểu, “Đi chơi sao?”
Đối với người Tây Vực mà nói thì Lăng Yêu Hậu không phải là một sự tồn tại thần bí gì mà là một danh thắng rất nổi tiếng, nhiều người đều đến đây du ngoạn.
Nói đến Lăng Yêu Hậu này, chính là một tòa lăng mộ giữa sa mạc, chủ nhân lăng mộ này là Yêu Hậu rất nổi tiếng ở Tây Vực.
Vùng đất Tây Vực này ngoại trừ bão cát và lạc đà rất nhiều ra thì còn nhiều cả những Vương triều sụp đổ trong một đêm. Tựa như bị nguyền rủa, giữa dòng lịch sử cuồn cuộn, có vô số những Vương triều nhỏ hưng thịnh xuất hiện trên mảnh cát vàng này. Con dân của những Vương triều này như được thần linh phù hộ, bất tri bất giác mà xây dựng nên những tòa thành xinh đẹp, những thành thị hùng vĩ, nhưng rồi lại chỉ trong một đêm vườn không nhà trống, con người biến mất như bị cuốn theo gió vậy. Vương triều sụp đổ, chỉ để lại những di tích cổ tuyệt mỹ để cho người đời sau chiêm ngưỡng, cùng với những truyền thuyết mỹ lệ.
Yêu Hậu chính là một trong nhiều truyền thuyết đó.
Tương truyền ở Tây Vực có một vị Yêu Hậu rất nổi tiếng, tên thật thì không ai biết. Bà ta từng có một Vương quốc giữa sa mạc, cùng với dung mạo mị hoặc chúng sinh. Nhưng sau đó Vương triều sụp đổ, chỉ để lại một đống đổ nát thê lương, một quần thể kiến trúc cùng với một tòa lăng mộ chưa kịp tu sửa xong. Về phần Yêu Hậu đi đâu, quốc dân của bà ta đi đâu thì không ai biết cả.
“Chậc!” Thiên Tôn có chút khó xử. “Vì những người năm đó trúng chiêu, có người đi đến mấy châu thành lân cận, bị phát hiện, người dân ở đó dùng “chứng mất hồn” để hình dung chứng bệnh của họ, mà đa phần thì đi vào sa mạc... Quả thật vẫn có cách chữa trị.”
“Chữa như thế nào?” Tất cả mọi người đều hỏi.
“Trói trên giường chừng nửa năm thì từ từ sẽ khá hơn.” Thiên Tôn trả lời.
“Không phải chứ...” Lâm Dạ Hỏa nhảy dựng, “Thảm như vậy? Họ đã trêu ai ghẹo ai vậy?”
Mấy người còn lại đều gật đầu.
“Nếu chỉ là huyễn thuật thì có lẽ có thể nghĩ ra được cách, bất quá...” Dường như Ân Hậu lại chú ý đến điểm khác. “Trước đó các ngươi... có phải đang điều tra về máu của Tông Tổ không?”
Tất cả mọi người sửng sốt, Triển Chiêu gật đầu, đừng nói chứ, xém chút nữa là đã quên béng mất việc điều tra về máu Tông Tổ rồi.
“Có lời đồn.” Thiên Tôn lên tiếng. “Yêu Hậu đã uống máu của Tông Tổ nên mới có được thanh xuân vĩnh trú!”
Tất cả mọi người kinh ngạc.
“Vậy... bà ta cũng uống máu sao?” Triển Chiêu hỏi.
Thiên Tôn lắc đầu, “Ta không biết, ta chẳng quen biết gì với ả... Bất quá ngẫm lại đích thật là ả có gương mặt của kẻ chuyên đi uống máu người khác.”
Mọi người nhịn không được bắt đầu tưởng tượng —— mặt chuyên đi uống máu người sẽ trông như thế nào?
“Nữ nhân này điên như vậy cũng là vì có liên quan đến máu của Tông Tổ?” Triệu Phổ hỏi.
Thiên Tôn và Ân Hậu đều nhún vai —— có khả năng.
“Đúng rồi!” Đột nhiên Thiên Tôn như nhớ ra điều gì. “Năm đó có mấy người mắc chứng mất hồn đi ra được cứu, cũng có dấu hiệu của việc bị mất máu.”
Triển Chiêu hỏi Ân Hậu. “Ngoại công, những người năm đó được mọi người cứu đâu? An bài họ ở chỗ nào rồi?”
“Phân tán tại các thôn trấn khác nhau gần đây.” Ân Hậu và Thiên Tôn cùng đáp.
Triệu Phổ gật đầu, phái Thiên Dực cho người đi hỏi thăm những người sống sót trong tộc của Yêu Hậu, xem xem bây giờ còn ai còn sống không.
Ra khỏi địa cung, trước Lăng Yêu Hậu đã có rất nhiều con sói tụ tập lại, tiểu bạch lang xinh đẹp nhà Tắc Lặc đã có thể ra ngoài săn bắt, cái đầu cơ hồ lớn hơn gấp đôi những con sói con đồng trang lứa, hai ba bước đã nhảy lên một cái đài cao, học theo cha nó ngửa đầu nhìn mặt trăng mà tru lên.
“Đàn lừa đại khái sắp đến.” Trâu Lương nhìn thấy bụi mù cuồn cuộn ở xa xa, bầy sói cũng trở nên kích động, những đôi mắt đỏ ngầu lóe lên dưới lớp lông rậm rạp.
Mọi người không quấy rầy bầy sói săn bắt, rời khỏi sa mạc về Hắc Phong Thành.
Trên đường trở về, mọi người ở trên ngựa vừa đi vừa bàn tán về truyền thuyết Yêu Hậu.
Bạch Ngọc Đường nghe Thiên Tôn và Ân Hậu kể lại câu chuyện diệt Yêu Hậu năm đó, chợt cảm thấy có người đến gần, xoay mặt vừa thấy... Triển Chiêu cưỡi Đa Đa, không biết khi nào đã đi song song cùng với Bạch Vân Phàm.
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu dùng đôi mắt to nhìn mình chằm chằm thì có chút khó hiểu, “Làm sao vậy?”
Triển Chiêu hơi híp mắt, chỉ Tiểu Tứ Tử đang ngủ gà ngủ gật trong lòng mình mà hỏi. “Tiểu tử này ban ngày thần thần bí bí nói cái gì với ngươi?”
————-
Rãnh đèn: đại khái là trên tường có một đường rãnh, thời xưa thì đổ dầu sẵn, châm lửa 1 phát thì sáng hết, ở thời hiện đạt thì lắp bằng bóng đèn thôi, bạn không tìm được hình cổ nên đành lấy bóng đèn thời hiện đại ra thế vậy