Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 112 : Thúy ngọc ban

Ngày đăng: 01:06 19/04/20


Bạch Ngọc Đường nghe Triển Chiêu hỏi vậy thì giật mình, nhịn không được mà hỏi: “Miêu Nhi... ngươi nhìn thấy?”



Bạch Ngọc Đường nhớ Tiểu Tứ Tử đã lặng lẽ nói riêng cho hắn biết, lúc đó Triển Chiêu đang bận rộn đối phó với Cổ Ngôn Húc, rõ ràng là không hề để ý đến bên này. Bạch Ngọc Đường còn đang định lát nữa tìm cơ hội nói với Triển Chiêu, không ngờ hắn lại mở miệng hỏi mình trước.



Thấy Bạch Ngọc Đường lộ ra vẻ giật mình thì Triển Chiêu đắc ý vươn hai ngón tay ra chỉ chỉ hai mắt của mình rồi lại chỉ chỉ Bạch Ngọc Đường —— ánh mắt của Miêu gia tốt lắm!



Bạch Ngọc Đường hơi cười cười, nói với Triển Chiêu. “Tiểu Tứ Tử nói với ta một chuyện rất thú vị.”



Triển Chiêu mở to hai mắt chờ nghe.



“Tiểu gia hỏa nói cho ta biết, ‘Tôn tử kia và gia gia có tuổi tương tự như nhau’.”



Triển Chiêu sửng sốt, sau đó há hốc miệng nhìn Bạch Ngọc Đường chằm chằm.



Bạch Ngọc Đường rất hài lòng trước biểu cảm này của Triển Chiêu.



“Nhưng mà...” Vẻ mặt Triển Chiêu khó có thể tin được, nhỏ giọng hỏi, “Không nhìn ra được!”



Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Ừ, ta cũng không nhìn ra.”



Triển Chiêu thuận tay kéo Lâm Dạ Hỏa vừa mới đi ngang qua người.



Hỏa Phượng không hiểu gì mà nhìn Triển Chiêu.



Triển Chiêu hỏi, “Ngươi cảm thấy Cổ Ngôn Húc bao nhiêu tuổi?”



Lâm Dạ Hỏa chớp mắt mấy cái, khoanh tay ngẩng mặt lên trời suy nghĩ. “Ừm... chắc là không khác chúng ta là bao... nhiều lắm cũng không vượt quá hai mươi lăm.”



Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.



Bạch Ngọc Đường nhún vai bất đắc dĩ —— chính hắn cũng đoán như vậy nhưng Tiểu Tứ Tử lại không thấy thế.



Triển Chiêu cúi đầu, hoài nghi mà nhìn Tiểu Tứ Tử đang vùi đầu ngủ say sưa trong lòng mình. Kinh nghiệm từ trước tới nay đã chứng minh, nếu nghe những chuyện không theo quy luật thường tình thì chỉ cần chuyện đó là do Tiểu Tứ Tử nói ra, trên cơ bản đều là thật.



“Vậy chẳng lẽ là Cổ Ngôn Húc cũng giống như mấy lão gia tử có nội lực thâm hậu nhưng cố tình ngụy trang?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.



Lâm Dạ Hỏa bị gạt qua một bên vội vàng xích lại gần. “Các ngươi đang nói chuyện gì thế? Cho ta chơi cùng với!”



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhìn Lâm Dạ Hỏa.



Hỏa Phượng nghiêng đầu, vẻ mặt hiếu kỳ.



Triển Chiêu đem câu nói mà Bạch Ngọc Đường vừa nói với hắn ra nói lại cho Lâm Dạ Hỏa nghe, Hỏa Phượng đầu tiên cũng sửng sốt như Triển Chiêu, sau đó hít một hơi thật sâu.



Biểu cảm của Lâm Dạ Hỏa phong phú hơn Bạch Ngọc Đường nhiều, Triển Chiêu thấy hai mắt hắn mở to tròn xoe thì thiếu chút nữa cười ra tiếng.



Phía trước, Trâu Lương cũng chú ý đến tình hình phía sau, bất quá hắn còn chưa thấy qua Cổ Ngôn Húc, bởi vậy nên không biết mấy người này đang nói chuyện gì.



“Làm sao được!” Lâm Dạ Hỏa không dám tin, “Thật vô lý! Nội lực cao đến mức trẻ mãi không già thì ta hiểu, bất quá trẻ đến mức như vậy cũng quá mức bất hợp lý biết bao nhiêu? Chẳng lẽ nội lực của hắn ta còn cao hơn cả Thiên Tôn?!”



Giọng của Hỏa Phượng khá lớn khiến cho Triệu Phổ và Công Tôn đi phía trước cũng quay đầu lại.



Thiên Tôn liếc về phía sau một cái, ông không đầu không đuôi nghe thấy có người có nội lực cao hơn mình thì lập tức bĩu môi tỏ vẻ khinh thường.



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng không tin có người còn sống nào mà có nội lực cao hơn cả Thiên Tôn, kia là xảy ra chuyện gì.



“Ha a ~ ”



Lúc này, Tiểu Tứ Tử đang ngủ gật trong lòng Triển Chiêu đột nhiên ngáp một cái, mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn thấy Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa chẳng hiểu sao tự dưng lại nhìn bé chằm chằm.



Tiểu gia hỏa mơ mơ màng màng vặn vẹo người, dụi dụi vào bụng Triển Chiêu, nhắm mắt ngủ tiếp.



Triển Chiêu lẳng lặng nhìn bảo bối một lát, hai tay ôm lấy bé dùng sức mà cọ, “Á ~~ đáng yêu quá!”



“Vừa rồi Thiên Tôn và Ân Hậu cũng nhìn thấy Cổ Ngôn Húc phải không?” Lâm Dạ Hỏa hỏi.



Bạch Ngọc Đường gật đầu.




Bạch Ngọc Đường cảm thấy Yêu Trường Thiên nói có lý, “Bí mật của tộc Băng Ngư?”



“Bí mật của tộc Băng Ngư là gì?” Yêu Trường Thiên tiếp tục hỏi Bạch Ngọc Đường.



Bạch Ngọc Đường mờ mịt lắc đầu.



Yêu Trường Thiên dở khóc dở cười, “Ngu! Trầm Tinh Điện đấy!”



Bạch Ngọc Đường khó hiểu. “Không phải không có cách nào đi vào Trầm Tinh Điện sao?”



“Không có cách đi vào là ngoại công ngươi nói, cấm địa là ngoại công ngươi vẽ ra, tộc Băng Ngư đứt mạch cũng là ngoại công ngươi bảo. Trái một cái không biết phải một cái đã thất truyền, hắn bất quá là cùng một kiểu với Ngân Yêu Vương, muốn tất cả mọi bí mật đều đứt đoạn ở thế hệ của mình, không lưu lại đến đời kế tiếp mà thôi.” Yêu Trường Thiên nháy mắt mấy cái với Bạch Ngọc Đường. “Ngươi muốn thay ngoại công ngươi giải tỏa khúc mắc này, không khó, lợi dụng việc ngươi mới là truyền nhân cuối cùng của tộc Băng Ngư là được! Bất kể lai lịch của kẻ kia là gì, tuyệt đối sẽ trúng chiêu!”



Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng mà gật đầu, hỏi Yêu Trường Thiên, “Nhưng đến thời điểm này thì hoàn toàn không nhìn ra được chuyện này có quan hệ gì với tộc Băng Ngư, ngược lại chẳng hiểu tại sao luôn dính đến máu của Tông Tổ.”



“Ha ha ha.” Yêu Trường Thiên bật cười, “Vậy còn chưa rõ sao? Hai bên có quan hệ!”



Bạch Ngọc Đường càng giật mình, “Máu của Tông Tổ có quan hệ với tộc Băng Ngư?”



Yêu Trường Thiên nhún vai, “Trời mới biết.”



Bạch Ngọc Đường hoài nghi mà nhìn Yêu Trường Thiên, dùng cách nói của sư phụ hắn, vị này một ngày mười hai canh giờ thì đã điên hết mười một canh giờ rồi, lời của ông ta đáng tin chứ?



Yêu Trường Thiên híp mắt, vươn tay chọc chọc lên  trán Bạch Ngọc Đường. “Ta chính là cữu công của ngươi! Ta có thể hại ngươi sao?!”



Bạch Ngọc Đường xoa trán,



Trên tường thành, Hồng Tề Thiên nhìn vò rượu rỗng đầy đất và Triển Chiêu vừa uống vừa giậm chân, Triển hộ vệ vừa uống vừa lầm bầm. “Không thấy an ủi gì hết mà lại chọc trán người ta, bà ngoại kiểu gì vậy?!”



Hồng Tề Thiên nhìn Yêu Trường Thiên đang ngồi song song với Bạch Ngọc Đường bên ngoài —— bà ngoại?



“Ngươi mới vừa nói gánh hát gì?” Yêu Trường Thiên đột nhiên hỏi Bạch Ngọc Đường.



Bạch Ngọc Đường đem việc mình và Triển Chiêu liên hệ giữa Thiện Nhan thuật, Cổ Kính Chi và Thúy Ngọc Ban ra nói hết một lần.



Yêu Trường Thiên vừa ngáp thất thần vừa nghe, không biết ông nghe lọt được bao nhiêu.



Đợi Bạch Ngọc Đường nói xong, Yêu Trường Thiên đứng lên, đưa tay đè đầu Bạch Ngọc Đường lay hai cái, “Về đi ngủ, con mèo nhà ngươi sắp giẫm sụp tường của Hắc Phong Thành rồi!”



Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, thấy miêu yêu Triển Chiêu đang ôm vò rượu ngồi trên tường thành.



Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, cảm giác đè nén trong lòng tan đi không ít.



“Hai ngày này ta sẽ đi với các ngươi.” Yêu Trường Thiên đột nhiên nói.



Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu mà ngẩng đầu nhìn ông.



Bạch Quỷ Vương bĩu môi, “Ngươi muốn diệt ai liền nói cho ta biết.”



Nói xong, Bạch Quỷ Vương vung tay áo, phóng qua thân cây khô, chớp mắt một cái... không thấy.



Bạch Ngọc Đường nhìn Bạch Quỷ Vương đến vô ảnh đi vô tung, cảm thấy câu nói vừa rồi của Bạch Quỷ Vương như là nói. “Tra ra là ai đã hại ngoại công ngươi, ta đến giết hắn!”



Bạch Ngọc Đường dựa vào thân cây khô ngồi lại, bên cạnh lại nhoáng lên một cái, Triển Chiêu “phịch” một tiếng ngồi xuống.



Ngũ gia cảm thấy mặt đất chấn động, nhanh chóng nhìn Triển Chiêu, tâm nói con mèo này ăn nhiều như vậy rốt cục cũng béo ra sao?



Vừa vặn nhìn thấy đôi mắt mèo to tròn của Triển Chiêu, cùng với bình rượu ôm trong lòng... nói cho chính xác là vại rượu.



Ngũ gia xoa mũi nhìn Triển Chiêu, con mèo này uống bao nhiêu, toàn là mùi rượu.



Triển Chiêu đặc biệt khí phách mà thả vại rượu xuống đất, lấy hai cái chén ra, ý là  —— hai ta làm sạch cái vại này đi!



Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, tịch thu chén rượu trong tay Triển Chiêu, vác vại rượu với kéo Triển Chiêu về Hắc Phong Thành.



Trả vại rượu lại cho Hồng Tề Thiên còn đang đau lòng, tâm trạng của Ngũ gia đã bình phục, mang theo con mèo đã say mèm nhà mình về quân trướng, Bạch Ngọc Đường thầm hạ quyết tâm, bất luận như thế nào, khúc mắc của ngoại công, lần này nhất định phải gỡ bỏ!