Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 113 : Lẻn vào

Ngày đăng: 01:06 19/04/20


Trong quân doanh Hắc Phong Thành, một đám “người gỗ” vẫn còn đang đi tới đi lui, một đám binh lính phải thay phiên nhau xem chừng để đề phòng những người này tự làm mình bị thương.



Công  Tôn cau mày, bảo Âu Dương Thiếu Chinh chuẩn bị dây thừng.



Triệu Phổ hỏi, “Phải trói lại sao?”



Công Tôn nhẹ nhàng gật đầu, “Nếu cứ tiếp tục như vậy không phải là cách hay, họ chưa đợi được cứu thì đã chết vì mệt trước rồi.”



Phía bên Triệu Phổ bận rộn đối phó với căn bệnh “hồn bay phách lạc”, bên này Triển Chiêu cũng không nhàn rỗi, hắn và Bạch Ngọc Đường đang cùng nhau nghiên cứu tư liệu về Thúy Ngọc Ban mà Đổng Thiên Dực tìm về cho họ.



Thúy Ngọc Ban này thay vì nói là gánh hát thì không bằng nói là gánh xiếc ảo thuật, nội dung biểu diễn phần lớn đều mang tính chất xiếc ảo thuật, hơn nữa độ khó khá cao, nhờ những tiết mục mạo hiểm mà nổi tiếng.



Mặt khác, gánh hát này có vài tiết mục cũng tương đối khiến cho người khác phải hiếu kỳ, Triển Chiêu nhìn tờ danh sách biểu diễn, cau mày, “Cái gì mà mình người đuôi rắn, người cóc, người không xương... là cái gì với cái gì chứ?”



“Đại khái là người bị dị tật chăng?” Bạch Ngọc Đường vào Nam ra Bắc, gặp không ít gánh xiếc ảo thuật. Không ít gia tộc sinh ra hài nhi dị dạng đều sẽ vứt bỏ, thường các gánh hát sẽ nhặt những hài tử dị dạng hoặc tàn tật bẩm sinh về nuôi dưỡng, dạy cho chúng vài tiết mục biểu diễn, đợi lớn một chút thì bắt đầu biểu diễn ngay trong gánh hát.



Triển Chiêu nhíu mày, “Thân thể người ta tàn tật thì có gì hay mà nhìn? Còn lấy để mua vui... có bệnh!”



Bạch Ngọc Đường thuận tay xoa xoa đầu Triển Chiêu, “Dù cho có là dị tật bẩm sinh thì cũng phải tìm cách để mưu sinh, đầu năm nay mưu sinh không dễ mà!”



Triển Chiêu bất đắc dĩ gật đầu, sau đó chỉ vào một tiết mục, nói, “Vạn sư phụ!”



Bạch Ngọc Đường cũng nhìn sang thì thấy có mấy hạng mục biểu diễn phía sau đều viết tên người biểu diễn là Vạn sư phụ.



“Chính là người dạy cho Thiên Diện Chu Viên môn Súc Cốt công và Thiện Nhan công?” Bạch Ngọc Đường cau mày, “Chỉ là nội dung của mấy tiết mục biểu diễn kia sao không có quan hệ gì với Súc Cốt công cả?”



“Mới vừa nói phía sau mỗi một tiết mục biểu diễn kỳ lạ đều có tên của Vạn sư phụ, người này không biết có lai lịch thế nào?” Triển Chiêu nhẹ vuốt cằm, tựa hồ như đang tính toán gì đấy.



Bạch Ngọc Đường đương nhiên là rất hiểu Triển Chiêu, liền hỏi. “Miêu nhi... ngươi định làm gì?”



Triển Chiêu nháy mắt với Bạch Ngọc Đường, “Tuy có bảo Thiên Dực đi tìm vé cho chúng ta, ta cũng tin là hắn nhất định có thể lấy về được... chỉ là quang minh chính đại đi xem biểu diễn có thể tra được cái gì chứ?”



“Rồi sao?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn Triển Chiêu, “Ngươi muốn thế nào?”



“Gánh hát này rất hay thu đồ đệ! Thiên Diện Chu Viên cũng chưa từng nói muốn bái Vạn sư phụ học công phu thì cần phải có điều kiện gì, chi bằng ta cũng gia nhập gánh hát kia theo Vạn sư phụ học một chút Súc Cốt công và Thiện Nhan công?”



Bạch Ngọc Đường đã sớm đoán được Triển Chiêu có ý định này, nhưng đến khi hắn thật sự nói ra thì Ngũ gia liền lập tức lắc đầu.



“Có sao đâu?” Triển Chiêu cho rằng Bạch Ngọc Đường lo lắng cho an nguy của mình, vội nói, “Công phu này thật ra không khó học, ngay cả di huyệt ta còn học được thì...”



“Ta biết ngươi sẽ học được.” Ngũ gia tiếp tục lắc đầu, dùng sức mà lắc đầu, “Chính là học được mới có vấn đề!”



Triển Chiêu không hiểu gì mà nhìn Bạch Ngọc Đường —— có ý gì?



Bạch Ngọc Đường vươn tay nhéo da mặt Triển Chiêu, “Học rồi đừng để co lại thành nhiều nếp nhăn, lãng phía một tấm da mèo tốt!”



Chính lúc này, màn trướng được nâng lên, Hồng Tề Thiên đi vào.



Hồng Vận Tướng quân vừa mới ngẩng đầu thì liền nhìn thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường một người túm tay một người nhéo mặt, hình như là hắn đã đến không đúng lúc. Đôi mắt híp của Hồng Tề Thiên híp đến càng thêm nhỏ, có chút ngượng ngùng mà hỏi. “Hay lát nữa ta vào lại nhé?”



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nháy mắt mấy cái, khó hiểu hỏi hắn, “Vì sao?”
Tại một phía khác, Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương lên núi, từ xa xa nhìn thấy Thúy Ngọc Ban được xây dựng cực kỳ quy mô giữa thung lũng.



“Đây là gánh hát?!”



Tất cả mọi người đều có chung một thắc mắc.



Triển Chiêu và Hồng Tề Thiên ngẩng đầu nhìn cửa trại —— quy mô thế này! Nơi biểu diễn mà lớn như vậy sao?



Lâm Dạ Hỏa ở trên núi không ngừng nhìn xung quanh, “Cái khối to ở giữa là sân biểu diễn sao? Bốn phía xung quanh xếp nhiều ghế quá!”



Trâu Lương nhìn một chút, gật đầu, “Nơi này có thể chứa ít nhất năm sáu nghìn người ngồi!”



“Oa!” Lâm Dạ Hỏa khiếp sợ, “Vậy mà trước giờ ta chưa từng nghe qua, nếu biết sớm đã đến xem thử một lần rồi!”



Trâu Lương quan sát một chút, “Sân biểu diễn mới lớn như vậy thôi, phía sau là khu lều trại, không nhiều người lắm nhưng đồ vật lại không ít!”



“Đúng vậy!” Lâm Dạ Hỏa hiếu kỳ, “Thiệt nhiều cái thùng lớn, còn có mấy cái lồng được che kín kia là gì?”



Trâu Lương lấy viễn kính ra xem thử. “Là lồng sắt, hẳn là giam giữ động vật!”



“Sau khi về mang Tiểu Tứ Tử đến đây chơi đi!” Lâm Dạ Hỏa nói xong thì chỉ một ngón tay hướng xuống phía dưới. “Hình như Triển Chiêu bọn họ đi vào kìa!”



Trâu Lương cũng nhìn thấy một bên cánh cổng trại mở ra, có người dẫn Triển Chiêu và Hồng Tề Thiên vào trong.



Triển Chiêu cùng Hồng Tề Thiên đi theo lão đầu dẫn đường trông u ám vào trong rất thuận lợi. Thúy Ngọc Ban này quản lý quá lỏng lẻo đi, chỉ nói một tiếng muốn bái sư, lão đầu kia liền hỏi một câu muốn học cái gì, hai người họ bảo muốn tìm Vạn sư phụ học Súc Cốt công, thế là lão đầu liền dẫn họ vào.



Họ đi xuyên qua một hành lang dài đầy những căn lều gỗ, phía trước là một mảng lớn trướng bồng, khác với trướng bồng ở quân doanh được bố trí rất ngay ngắn, nơi này có vẻ rất lộn xộn, mà các loại lều trại cũng không cùng loại, đủ mọi màu sắc lòe loẹt, trên đường chất đầy các loại đạo cụ, trong chuồng nuôi nhiều ngựa nên mùi hương không dễ ngửi cho lắm.



Xuyên qua khu lều trại tựa hồ là đến khu luyện công, lúc này có không ít người đang ở đây. Triển Chiêu bọn họ đi vào cũng không khiến cho ai để ý, trên đỉnh đầu có một vài người đang luyện màn xiếc bay tới bay lui.



Triển Chiêu ngửa mặt nhìn xem, khinh công của những người này đều không tồi.



Đi xuyên qua khu luyện công, phía trước lại xuất hiện không ít lều trại, lều ở chỗ này rất lớn, còn có rất nhiều thùng gỗ, bên ngoài thùng vẽ nhiều hoa văn kỳ quái.



Càng dọa người chính là một vài lồng sắt ở xa xa, bên trong dường như đang nhốt mãnh thú. Từ xa Triển Chiêu có thể thấy được gấu lẫn hổ, thể trạng đều tương đối lớn, có người đang cho chúng ăn.



Chỗ mấy cái lồng được màn vải che phủ truyền đến những tiếng kêu kỳ dị.



Triển Chiêu hỏi Hồng Tề Thiên, “Đó là voi à?”



Hồng Tề Thiên gật đầu, “Chắc vậy.”



Triển Chiêu lại một lần nữa cảm thấy ngạc nhiên —— gánh hát này từ đâu tìm được nhiều trân cầm dị thú như vậy?



“Các ngươi đợi ở đây.” Lão đầu dẫn đường rốt cục cũng mở miệng. “Ta đi gọi Vạn sư phụ.”



Nói xong, lão đầu đi về phía một cái trướng bồng cực lớn đằng trước.



Triển Chiêu và Hồng Tề Thiên đứng tại chỗ ngây ngô chờ, cảm thấy thật không thể tin nổi —— dễ như vậy đã được gặp vị Vạn sư phụ kia? Đúng là đơn giản ngoài dự đoán!