Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 114 : Bước đầu thăm dò

Ngày đăng: 01:06 19/04/20


Triển Chiêu và Hồng Tề Thiên trà trộn vào Thúy Ngọc Ban, đứng trước một trướng bồng rất lớn đợi “Vạn sư phụ”.



Cùng lúc đó, Trâu Lương mang theo Lâm Dạ Hỏa đi lên núi, để thuộc hạ tản ra lục soát núi, tra tìm manh mối.



Tại một đầu khác, Bạch Ngọc Đường và Bàng Dục, Bao Duyên cũng thuận lợi xâm nhập vào Thúy Ngọc Ban.



Không giống như Triển Chiêu và Hồng Tề Thiên, Ngũ gia bọn họ được ban chủ của gánh hát tiếp đãi rất ân cần.



Những thương gia lão làng phần lớn đều sẽ nhìn mặt khách, Ngũ gia một thân quý khí kia, đừng nói là người lão luyện trên giang hồ, cho dù chỉ là tiểu nhị khách điếm bình thường cũng biết vị này là người có tiền.



Hơn nữa lại thêm Bàng Dục toàn thân tỏa ra phong thái Nhị tế tổ, tiểu nhị nhanh chóng chạy đi báo cho ban chủ là mối làm ăn lớn đến.



Bàng Dục nói với ban chủ, vị bằng hữu mà mình mang đến kia đang muốn tìm một gánh hát đến biểu diễn chúc thọ cho lão nhân trong nhà; quy mô phải bề thế một chút; tốn bao nhiêu tiền cũng không sao, chủ yếu là để lão gia tử vui lòng cũng như có thêm mặt mũi với hàng xóm láng giềng.



Ban chủ liên tục gật đầu bảo “hiểu rõ”, vừa dẫn ba người vào trong ngồi nghỉ, chiêu đãi trà ngon.



Bạch Ngọc Đường cơ bản chỉ ngồi uống trà sắm vai công tử của hắn, vừa quan sát một chút người ra vào quanh mình, còn lại đều giao cho Bàng Dục và Bao Duyên nói thay.



Bàng Dục tỏ ra vô cùng quen thuộc, cái gì mà hát văn hí thì cần phải chọn diện mạo, luyện xiếc thì cần thân pháp.



(*) Văn hí: cảnh trò chuyện, giao phong bằng miệng



     Võ hí: cảnh đánh nhau



Ban chủ mở miệng báo số tiền phải đặt cọc, Tiểu Hầu gia vui vẻ thay Bạch Ngọc Đường tiêu tiền, thoải mái nhanh chóng thanh toán tiền đặt cọc.



Ban chủ lập tức niềm nở mời các vị đại gia đi xem thử tiết mục rồi chọn cái mà mình thích.



Ba người vui vẻ đi theo hắn ra phía sau.



Khi đi qua sân luyện công, Bạch Ngọc Đường nhìn thấy Triển Chiêu và Hồng Tề Thiên đang đứng trước một trướng bồng lớn ở xa xa chờ đợi.



Lúc này Triển Chiêu đang quan sát cái trướng bồng kia.



Trướng bồng này từ ngoài nhìn vào thì quả thật rất lớn nhưng lớn thế nào thì nó cũng chỉ là một cái lều chứ không phải là sân viện gì mà nói là nhiều phòng nên cần phải có thời gian đi lòng vòng... lão đầu kia đi gọi một người thế nào mà cả nửa ngày vẫn còn chưa ra?



Họ dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng nhưng bên trong trướng bồng không có một chút động tĩnh nào, Triển Chiêu liền ném một ánh mắt ra hiệu với Hồng Tề Thiên.



Hồng Tề Thiên bĩu môi nhìn mặt đất.



Triển Chiêu biết hai người đều có chung suy nghĩ —— không chừng dưới trướng bồng kia có đường ngầm!



Quả thật gánh hát này dường như không thèm giấu diếm bất kỳ thứ gì với bên ngoài, mọi thứ đều bày khắp nơi, vừa nhìn là thấy ngay, nhưng nếu có người hay vật không thể để người khác nhìn thấy... giấu dưới đất dễ dàng hơn rất nhiều!



Triển Chiêu mở đôi mắt to tìm kiếm xung quanh, đang nghĩ cách để có thể vào trong trướng bồng xem thử một chút.



Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu như vậy thì biết chắc là hắn đã phát hiện ra điều gì, cũng có chút ngạc nhiên, vì thế nhìn nhiều thêm mấy lần.



Ban chủ kia chuyên nhìn mặt đoán ý, đương nhiên là muốn cho kim chủ hài lòng, thấy Bạch Ngọc Đường nhìn ra xa xa, liền nhìn theo hướng nhìn của hắn.



Ban chủ lại không để ý đến hai người trẻ tuổi đứng bên ngoài trướng bồng, bởi thật tình cờ, ngay phía sau căn lều kia chính là lồng sắt giam giữ không ít động vật.



Bàng Dục cũng nhìn thấy, sợ bị lộ, vội vàng kêu lên. “Ô! Bên kia không phải là chỗ nuôi mãnh thú chứ?”



Ban chủ vội vàng gật đầu, “Đương nhiên, mãnh thú cự thú cái gì cần có đều có cả!”



“Bản thiếu gia muốn xem thử!” Bàng Dục liền chạy sang bên đó.



Ban chủ vội vàng dẫn đường.


Mà toàn bộ đám động vật này tinh thần đều rất uể oải, bị vây trong trạng thái mê man.



Triển Chiêu nhíu mày, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Có phải chúng bị bỏ thuốc không?”



Bạch Ngọc Đường cảm thấy có khả năng này, vươn tay chỉ về phía trước.



Phía trước có một gian phòng, cảm giác không giống như mấy phòng giam động vật.



Hai người đi đến trước cửa gian phòng kia... gian phòng này có cửa gỗ, đóng chặt, khác hẳn với những gian trước chỉ dùng màn che lại, hơn nữa bên trong khe cửa lọt ra ánh sáng.



Triển Chiêu kéo cửa, phát hiện thấy bị khóa, liền lấy hai cây châm sắt ra cạy khóa.



Ngũ gia tò mò mà nhìn Triển Chiêu —— ngươi còn biết cả chiêu này?



Triển Chiêu cười hắc hắc —— Ma Cung nhà ta nhiều nhân tài mà!



Rất nhanh, “cùm cụp” một tiếng, khóa cửa bật mở.



Triển Chiêu đẩy cửa ra nhìn vào bên trong, đây là một gian phòng tương đối lớn, đốt không ít đèn khiến gian phòng sáng bừng. Ba mặt tường đều là kệ, để đầy bình bình lọ lọ, ở giữa phòng là một cái bàn rất lớn, có văn phòng tứ bảo (1), còn cả một đống lớn bản vẽ và sách, còn có thảo dược linh tinh.



Triển Chiêu đi qua chỗ cái bàn, nhìn đồ vật trên bàn, nghĩ thầm đây là đang nghiên cứu cái gì vậy?



Bạch Ngọc Đường lại là quan sát đồ vật trên cái kệ bên tường, Ngũ gia vừa nhìn thoáng qua lập tức che miệng đi ra ngoài.



Triển Chiêu nhìn thấy trên bàn có rất nhiều bản vẽ, đều là vẽ khí quan của con người, nhủ thầm thật giống như cái bàn của Công Tôn.



Thấy Ngũ gia đi ra ngoài ói, Triển Chiêu tò mò chạy đến bên tường cầm lấy một cái bình lưu ly xem thử, liền giật mình xém chút làm rơi cái bình... chỉ thấy bên trong cái bình ngâm một cái thai nhi, xem ra còn chưa đủ tháng.



Triển Chiêu cau mày làm vẻ mặt ghét bỏ mà nhìn một lượt mấy cái bình trên kệ. Được chứ! Bình bình lọ lọ ở đây đều chưa đầy khí quan lẫn tứ chi của cả người lẫn động vật, còn cả một số thi thể của ấu thú kỳ lạ.



Triển Chiêu nhanh chóng chạy ra ngoài.



Bạch Ngọc Đường còn đang xoa dạ dày trước cửa, cũng may mà vừa rồi Ngũ gia chỉ uống nước chứ không ăn gì.



Triển Chiêu vươn tay giúp hắn xoa lưng, lại xoa bụng, cuối cùng còn xoa ngực.



Ngũ gia nhìn móng vuốt của Triển Chiêu đang đặt trước ngực mình, không biết nói gì —— Miêu Nhi, ngươi xoa chỗ nào vậy?



Triển Chiêu vươn tay lại đi xoa nắn mặt.



“Trong đó chứa cái quái gì vậy?” Triển Chiêu hiếu kỳ.



Bạch Ngọc Đường nhún vai —— so với phòng của Công Tôn còn dọa người hơn.



“Cảm giác thật không giống lắm!” Triển Chiêu lắc đầu, “Có đôi khi Công Tôn giải phẫu khí quan gì đó, nhưng đều là vì nghiên cứu y thuật chứ có bao giờ hắn cất giữ … mấy thứ kia.”



“Đúng là có chút tà khí.” Bạch Ngọc Đường cau mày, lúc này hai người định thần lại, cảm thấy gánh hát này tuyệt đối có vấn đề, định đi vào xem lại bản vẽ trên bàn.



Nhưng đúng lúc này, ở sâu trong hành lang tối đen đột nhiên truyền đến tiếng kêu sợ hãi bị nghẹn trong cổ họng.



Cảm giác như âm thanh này cách họ rất xa, còn mang theo cả tiếng vang nên Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều hoài nghi rốt cục đường ngầm này dài đến bao nhiêu, đừng nói là đào rỗng toàn bộ thung lũng đấy chứ?



Tiếng kêu sợ hãi kia khá ngắn ngủi, dường như là vừa mới kêu lên đã bị bịt miệng.



Hai người liếc nhìn nhau, buông bản vẽ trong tay, đi theo thanh âm chạy vào sâu trong đường ngầm.



——————



Văn phòng tứ bảo: combo của thư sinh ngày xưa như học trò đi học của mình bây giờ