Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 121 : Khốn long trận

Ngày đăng: 01:07 19/04/20


Edit: Ruby



Bạch Ngọc Đường đi theo Cổ Ngôn Húc vào trong tòa “biệt viện” kia, trong viện ngược lại rất bình thường, đầu tiên là đi qua một cái sân, cây cối trong viện khá rậm rạp khiến cho cả viện mang một vẻ cổ kính...



Bạch Ngọc Đường vừa mới bước một bước vào trong viện thì chân mày nhẹ nhàng nhướng lên, người bình thường khó có thể phát hiện, chỉ trong một thoáng vừa rồi... có sát khí!



Ngũ gia không phải là cao thủ cấp bậc thông thường, với công phu của hắn, cho dù có người ở vị trí rất xa nhìn hắn với ý không tốt thì hắn đều sẽ phát hiện ra.



Bạch Ngọc Đường giương mắt đảo qua bốn phía, đột nhiên đứng lại.



Quản gia đi trước dẫn đường cùng với Cổ Ngôn Húc gần như đi song song với hắn đều quay đầu lại nhìn.



Cổ Ngôn Húc mỉm cười, “Bạch huynh?”



Bạch Ngọc Đường chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn con đường lát đá xanh cùng với cửa viện hình vòm cung, mở miệng, “Khốn Long trận!”



Cổ Ngôn Húc sửng sốt.



Đồng thời, sắc mặt của tay quản gia kia hơi thay đổi một chút.



Triển Chiêu vừa mới nhảy lên trên tường viện một bên cửa hiên, bí mật núp sau mái ngói, thình lình nghe thấy ba chữ “Khốn Long trận” lọt vào trong tai thì nháy mắt liền xù lông.



Lửa giận trong lòng Triển Chiêu giờ phút này bốc lên ngùn ngụt. “Khốn Long trận” là trận pháp cực mạnh trong truyền thuyết, chuyên môn dùng để bao vây cao thủ, hơn nữa áp dụng chiến thuật ám sát chỉ cần chết không cần sống. Cơ quan của Khốn Long trận tầng tầng lớp lớp, vả lại phối hợp với chiến thuật “Ngọc đá cùng tan”, liên lụy đến mấy trăm thậm chí hơn cả nghìn tử sĩ chết cùng chỉ vì để tiêu diệt một cao thủ không cách nào thắng được.



Bạch Ngọc Đường khẽ lắc đầu.



Sau nóc nhà, Triển Chiêu chợt cảm thấy trên vai có hai bàn tay đè lại, giữ lấy chính mình đang còn định nhảy xuống.



Triển Chiêu quay đầu lại, Giao Giao ở phía sau bị sát khí khiếp người của Triển Chiêu làm cho sợ tới mức co người lại.



Trong nháy mắt Triển Chiêu bớt giận, thiếu chút nữa đầu nóng lên để bị lộ, quả nhiên vẫn là chuột rất hiểu mình.



Vì sao trong nháy mắt khi Triển Chiêu nghe thấy ba chữ “Khốn Long trận” thì cơ hồ mất sạch lý trí? Rất đơn giản, năm đó khiến cho Ân Hậu vị vạn mũi tên xuyên thân thiếu chút nữa mất đi tính mạng chính là vì Khốn Long trận này cùng với ba nghìn tử sĩ vây công.



Nhưng kết quả một cái Khốn Long trận cấp bậc siêu cường được xưng là “Tử ngục” vẫn bị Ân Hậu mở đường máu giết ra.



Mỗi khi nghe chúng lão đầu Ma Cung kể lại trận tử đấu năm đó của ngoại công, Triển Chiêu đều sẽ nhớ đến toàn thân đầy sẹo của Ân Hậu, nháy mắt máu trong người đều sôi sục, bọn trời đánh đó dám dùng trận này để đối phó với Bạch Ngọc Đường?! Mặc kệ ngươi là Cổ Ngôn Húc hay Kim Ngôn Húc, hôm nay Miêu gia đều băm vằm xương cốt ngươi ra!




Trong nháy mắt Ngũ gia đã nghĩ ra đáp án, thứ nhìn không thấy nhanh nhất! Bởi vì không biết nó bắt đầu từ khi nào, đương nhiên là so với thứ thấy được phải nhanh hơn!



Cổ Kính Chi đi đến bên cạnh bàn, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve Chuẩn Quan kia... dần dần, chỉ thấy nếp nhăn trên mặt hắn ta bắt đầu tan đi.



Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày.



Nếu nói đến nghìn vạn loại võ công trong thiên hạ, thứ mà Bạch Ngọc Đường ghét nhất, kỳ thật chính là Súc Cốt công.



Súc cốt thì dễ dàng nhưng khi triển cốt ra lại cực kỳ ghê tởm, có thể nghe thấy tiếng các đốt xương vặn vẹo “crắc crắc” như lệ thú nghiến răng khiến cho người ta cảm thấy chán ghét.



Mà lúc này Bạch Ngũ gia lần đầu tiên thấy gương mặt giãn ra nhờ Thiện Nhan công cảm thấy mình cần phải tìm chỗ ói một lúc... Làn da đầy nếp nhăn bỗng dưng phẳng lại, toàn bộ khuôn mặt vặn vẹo một cách quỷ dị giống như đang phình ra, còn có hai mắt trợn lồi do gương mặt giãn ra, Bạch Ngọc Đường cảm thấy may mắn vì Triển Chiêu còn chưa kịp học thứ công phu này thì đã tóm trọn ổ Thúy Ngọc Ban; đồng thời Ngũ gia cũng hiểu được nhất định phải tuyệt diệt môn công phu này khỏi giang hồ, quá ghê tởm!



Chẳng bao lâu sau, rốt cục Bạch Ngọc Đường đã hiểu được ý nghĩa của cái câu “hai người bọn họ tuổi tương tự như nhau”  mà Tiểu Tứ Tử nói, không phải Cổ Ngôn Húc có nội lực thâm hậu, dung nhan không già, mà là Cổ Kính Chi lợi dụng Thiện Nhan công giả làm người già, lúc này đứng bên cạnh Chuẩn Quan là một người trẻ tuổi không khác Cổ Ngôn Húc là bao, ngũ quan mơ hồ có một chút giống với Cổ Kính Chi già nua lúc nãy.



Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, cảm giác ghê tởm vừa rồi xem như đã giảm bớt, tuy rằng bộ dạng này không phải là dễ coi nhưng ít nhất cũng là hình người.



Ngũ gia đánh giá người trước mặt một chút, âm thầm gật đầu, tốt lắm, vị này không phải là Cổ Kính Chi, nói cách khác không phải là bạn cũ của ngoại công hắn, có thể chém thoải mái rồi!



Nhẹ nhàng xoa hàm dưới của mình, người nọ chậm rãi ngẩng đầu, âm thanh lạnh lùng nói, “Ta mới là Cổ Ngôn Húc.”



Người này vừa mở miệng, Bạch Ngọc Đường ngược lại giật mình —— trùng hợp như thế cũng họ Cổ?



Ngũ gia thuận thế nhìn Cổ Ngôn Húc bên cạnh thì thấy hắn khom người với hai người, xoay người bước nhanh xuống, xem ra chỉ là tùy tùng.



Bạch Ngọc Đường cũng không truy cứu nhiều, quay đầu lại hỏi Cổ Ngôn Húc, “Ngươi cũng là hậu duệ của Nguyệt Cơ?”



“Ha ha.” Cổ Ngôn Húc bật cười, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve cái Chuẩn Quan kia, hạ giọng nói, “Gia gia của ta thật sự chính là Cổ Kính Chi!”



Bạch Ngọc Đường không hiểu —— Không phải Cổ Kính Chi đã chết từ khi rất nhỏ sao? Vì sao còn để lại một tôn nhi? Là Cổ Kính Chi chưa chết hay tất cả cũng chỉ là một âm mưu?



“Bạch Ngọc Đường, ngươi nên biết ta hận nhất cuộc đời này chính là ngoại công Lục Thiên Hàn của ngươi!”



Ngũ gia cười lạnh, đương nhiên là có thể nhìn ra, tặng quan tài làm thọ lễ có thể không hận sao...



“Nguyệt Cơ chỉ là quân cờ dùng được mà thôi, còn bọn chúng có diệt tộc hay không diệt tộc chẳng quan hệ gì với ta! Ta chỉ cần tìm được phương pháp có thể giết ngươi là được.” Ánh mắt của Cổ Ngôn Húc trở nên lạnh lẽo, “Ta muốn xem thử khi ngoại công ngươi nhìn thấy ngươi bị băm thành trăm mảnh, sẽ có biểu cảm như thế nào!”