Hắc Phong Thành Chiến Ký
Chương 122 : Một con đường sống
Ngày đăng: 01:07 19/04/20
Edit: Ruby
Bạch Ngọc Đường một mình đi vào Khốn Long Trận, nếu nói về bốn người Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ, Lâm Dạ Hỏa thì tính cách quả thật là cách nhau một trời một vực, mỗi người có một đặc điểm riêng, nhưng nếu như phải tìm ra một điểm chung giữa họ, đó chính là to gan lớn mật.
Đứng giữa Khốn Long trận, Bạch Ngọc Đường đối mặt với Cổ Ngôn Húc thật, hiển nhiên đối phương có thâm cừu đại hận gì đó với ngoại công của hắn, nhưng mà nếu chỉ nhìn trên góc độ tuổi tác thì hai người này không có khả năng đụng độ nhau.
Ngũ gia suy nghĩ, đi đến chiếc ghế đá bên cạnh bàn, tiêu sái vén vạt áo, thản nhiên ngồi xuống.
Cổ Ngôn Húc cau mày nhìn Bạch Ngọc Đường.
Ngũ gia bảo, “Người giang hồ không có bao nhiêu cơ hội đi vào Khổn Long trận một chuyến, ngươi tốn nhiều công phu như vậy, ít nhất cũng phải cho ta biết nguyên nhân chứ?!”
Cổ Ngôn Húc nhìn Bạch Ngọc Đường một lát, cũng đi đến ngồi xuống đối diện với hắn, “Không sao, cho ngươi trước khi chết hiểu được một chút.”
Bạch Ngọc Đường không nói lời nào, chờ Cổ Ngôn Húc nói.
“Cổ Kính Chi, đích thực là gia gia của ta.” Một câu Cổ Ngôn Húc mở miệng nói ra khiến Bạch Ngọc Đường khá là giật mình, nhưng mặt khác lại là như trong dự kiến. Quả nhiên thù hận của Cổ Ngôn Húc dành cho ngoại công hắn là đến từ đời trước.
“Nói như vậy năm đó quả thật Cổ Kính Chi chưa chết?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Cổ Ngôn Húc cười lạnh một tiếng, “Không chết thì thế nào? Không phải ai cũng có thể giống như ngoại công của ngươi sống yên vui mỹ mãn một đời!”
Bạch Ngọc Đường hơi nhướng mày, ánh mắt nhìn Cổ Ngôn Húc lộ ra vài phần bội phục, “Ngươi nói ngoại công của ta yên vui mỹ mãn một đời?”
“Ít nhất ông ta không gây họa đến đời tử tôn!” Cổ Ngôn Húc lạnh lùng nói. “Nữ nhi của ông ta vẫn sống thuận lợi không phải sao? Bản thân của ông ta cũng chưa chết, còn không phải từ niên thiếu đã thành danh?”
Bạch Ngọc Đường không nói tiếp nữa, ai sống như thế nào, có mỹ mãn hay không thì chỉ có tự bản thân mình mới biết được, người ngoài không thể hiểu được, cũng không cần người khác phải hiểu.
“Vậy năm đó sau khi gia gia ngươi rơi xuống nước vẫn chưa chết?” Bạch Ngọc Đường hỏi ra nghi vấn trong lòng, “Nếu có thể kéo dài đến đời này của ngươi chứng tỏ ông ta đã bình an trưởng thành còn thú thê sinh tử, vì sao lâu như vậy vẫn không liên lạc với ngoại công của ta?”
“Người không dám!” Cổ Ngôn Húc thản nhiên nói, “Có một việc chỉ có người và ngoại công của ngươi biết, xem ra... ngoại công của ngươi không nói cho bất kỳ ai!”
Bạch Ngọc Đường càng thêm nghi hoặc.
“Gia gia của ta là hậu duệ của Nguyệt Cơ tộc, bởi vì người là hỗn huyết nên không có nhiều khiếm khuyết như Nguyệt Cơ tộc, nhưng mệnh cũng chẳng dài. Hơn nữa Nguyệt Cơ tộc rất bài xích ngoại tộc, đời sau mà là hỗn huyết ở trong tộc lại càng không có địa vị, bọn họ từ nhỏ đã không được tự do, muốn tự do thì cần phải có cơ hội.”
Bạch Ngọc Đường nghe đến đây thì nghĩ đến một khả năng, bèn hỏi, “Cổ Kính Chi bọn họ đến cực Bắc trở thành bằng hữu của ngoại công ta không phải là ngẫu nhiên?”
“Ba người kia thì phải, nhưng gia gia của ta thì không.” Cổ Ngôn Húc đáp. “Người chơi với ba tiểu hài nhi cùng tuổi kia rất lâu, nhưng mục đích thật sự chỉ có một... trà trộn đến cực Bắc, tiếp cận với hậu duệ của Băng Ngư tộc!”
Dao động càng lúc càng kịch liệt, bỗng nhiên Triệu Phổ nhìn thấy trên nóc biệt viện, một thân ảnh màu đỏ vọt lên rất cao, Triển Chiêu trực tiếp nhảy ra giữa không trung rồi xoay người ngay trên không.
Cơ hồ cùng lúc, chợt nghe thấy từ dưới mặt đất truyền đến tiếng kim loại va vào nhau rất chói tai, nhìn lại... giữa sân kia trong nháy mắt dựng lên tầng tầng lớp lớp những bức tường bằng huyền thiết, đỉnh tường khép lại, như là vô số những cái hộp chụp xuống mặt đất.
Triệu Phổ đứng phắt dậy, há hốc miệng, “Đây không phải là Khốn Long...”
Chữ “trận” của Triệu Phổ còn chưa nói ra thì thấy Triển Chiêu từ trên không trung rơi xuống.
Triệu Phổ vội vàng ôm lấy Tiểu Tứ Tử, bảo Công Tôn, “Bịt tai!”
Công Tôn nhanh chóng dùng hai tay che tai lại.
Trong nháy mắt khi Triển Chiêu rơi xuống đất, một luồng nội kình mạnh mẽ làm cho đại môn trước biệt viện Cổ Phủ nổ tung, mặt đất phía trước Cổ Phủ sụp xuống tạo thành một cái hố thật lớn, tường viện bốn phía cũng sụp đổ toàn bộ, để lộ ra những bức tường chắn bằng huyền thiết sắp hàng chỉnh tề trong viện.
Triển Chiêu bay lên một cước đá vào bức tường ngoài cùng, bức tường bằng huyền thiết màu đen “ầm” một tiếng, vỡ toác ngay chính giữa.
Triển Chiêu vừa thu nội lực thì khóe mắt Triệu Phổ liền thoáng nhìn thấy một thân ảnh đỏ rực khác từ con đường lớn cách đó không xa phi thân tới.
Trong lúc Triển Chiêu nhấc chân chuẩn bị dồn nội lực đánh lần thứ hai, Lâm Dạ Hỏa vọt qua từ bên cạnh hắn, ngay trên bức tường bằng huyền thiết vừa bị Triển Chiêu đá nứt ra bổ thêm một cước...
“Ầm” một tiếng, bị nội lực của hai người đánh vào, mặt tường huyền thiết lớn nhất chặn ở cửa chính đã bị đá nát hoàn toàn, tường huyền thiết ngay từ trung tâm tách ra thành hai, sau đó ầm ầm đổ sụp sang hai bên.
Tường huyền thiết sụp xuống, một đám tử sĩ ở sau tường vừa rồi bị nội lực cực mạnh đánh trọng thương toàn bộ ngã văng ra ngoài, đụng phải bức tường phía sau, cơ quan kim loại bố trí trên tường rào rào rơi xuống văng đầy đất.
Triệu Phổ thuận tay giao Tiểu Tứ Tử cho Tiểu Lương Tử, tung người nhảy khỏi nóc nhà, đi đến phía sau Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa.
Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa áp tay vào nhau cùng chưởng một chưởng lên mặt tường thứ hai.
Cửu Vương gia theo chưởng phong của hai người, vận đủ nội lực phi người đá một cước... bức tường thứ hai bay lên tông thẳng vào bức tường thứ ba.
Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa lập tức xoay người, ngay khi Triệu Phổ nhảy lên thì một cước lại đồng thời đạp tới.
Mặt đất lại một lần nữa mãnh liệt mà chấn động, tiếng huyền thiết bị phá vỡ vang lên ken két, một cái khe lớn xuất hiện.
Trên nóc nhà, thân hình Công Tôn lảo đảo, Tiểu Lương Tử vội vàng nhào qua níu lại. Tiểu Lương Tử lo cứu Công Tôn mà không kịp để ý Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử tròn vo lăn “uỳnh uỵch” mấy cái, trượt xuống khỏi mái nhà.