Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 123 : Suy tưởng

Ngày đăng: 01:07 19/04/20


Thân mình Tiểu Tứ Tử nghiêng một cái liền lăn từ trên nóc nhà xuống.



Mái nhà này không thấp, Công Tôn lẫn Tiểu Lương Tử đều kinh hoảng, Tiểu Lương Tử vội vàng nhảy xuống, Công Tôn cũng mặc kệ mình có võ công hay không mà bổ nhào theo.



Chỉ là Công Tôn vừa mới bước ra được nửa bước thì phía sau đã bị ai đó túm lấy cổ áo kéo lại.



Đồng thời, Tiểu Lương Tử cũng nhào vào khoảng không, nhảy vọt xuống chạm đất nhanh hơn Tiểu Tứ Tử, nhưng đôi tay vươn ra lại không đỡ được Tiểu Tứ Tử mà ngược lại bên cạnh xuất hiện một thân ảnh màu trắng.



Tiểu Lương Tử ngẩng đầu thì thấy Thiên Tôn đứng ngay bên cạnh bé, ôm Tiểu Tứ Tử trong tay.



Thiên Tôn ôm Tiểu Tứ Tử béo béo tròn tròn trong tay còn xoa nắn hai cái. “Ai đem cháu đặt ở mặt phẳng nghiêng vậy, lẽ nào không biết đạo lý những vật hình cầu phải đặt ở mặt ngang sao?!”



Tiểu Tứ Tử xụ mặt phồng má muốn tuyệt giao với Thiên Tôn, Thiên Tôn tiếp tục chọc chọc cái bụng đầy thịt tròn xoe của bảo bối.



Tiểu Lương Tử vươn tay kéo vạt áo Thiên Tôn chỉ cho người xem Khốn Long trận phía trước, hiển nhiên Thiên Tôn đã thấy rồi, “chậc chậc” hai tiếng, “Tên nào có bản lĩnh bày ra cái thứ chẳng ra ngô ra khoai này vậy?”



Trên nóc nhà, Công Tôn thấy Tiểu Tứ Tử không bị té, cũng nhẹ nhàng thở phào, quay đầu lại nhìn thì thấy hóa ra là Yêu Trường Thiên kéo mình lại.



“Lão gia tử...” Công Tôn kinh ngạc.



Yêu Trường Thiên gật đầu, tìm vị trí bằng phẳng để Công Tôn đứng vững, vừa nhìn nhóm Triệu Phổ ở phía trước đang dùng liên hoàn cước để phá trận, lắc đầu, “Chậc, chỉ mỗi cái trận nát thôi mà cần nhiều người đá như vậy, ngu chết!”



Tiểu Lương Tử nhảy dựng, “Sư công! Đây không phải là cái trận năm đó đã vây khốn Ân Hậu sao?”



“Khốn Long trận này căn bản là chưa hoàn chỉnh.” Bên cạnh Tiểu Lương Tử, Thiên Tôn ôm Tiểu Tứ Tử, vừa nhẹ nhàng giúp bảo bối sửa sang lại cổ áo bị nhăn, vừa chậm rãi nói, “Trận pháp năm đó vây khốn lão quỷ ít nhất lớn gấp mười lần cái này, ha? Loại huyền thiết cứng như kim cương cũng đã sớm không còn tồn tại nữa, thời đại này đã không còn ai có thể rèn ra được loại tường huyền thiết đó!”



Theo lời Thiên Tôn, Tiểu Lương Tử quay đầu lại thì thấy Ân Hậu đã đứng ngay phía sau.



Tiểu Lương Tử thán phục mà ngẩng đầu nhìn Ân Hậu —— thật lợi hại, căn bản ông ấy đến đây lúc nào bé cũng không biết!




Thiên Tôn gật đầu nha gật đầu, “Nói rồi a.”



Ân Hậu nhìn Thiên Tôn một lát, hỏi, “Thế mấu chốt để phá trận là gì?”



Thiên Tôn chớp mắt mấy cái, nhăn mặt, “Ai nha, Ngọc Đường chậm hơn a.”



Tất cả mọi người kinh hãi mà nhìn Thiên Tôn.



Yêu Trường Thiên hỏi Thiên Tôn, “Ngươi chưa nói cho nó?”



Thiên Tôn hừ hừ mấy tiếng, “Có khó đâu! Tự mình nghĩ cách cũng được mà! Ta có nói với nó động tác cần phải nhanh!”



Yêu Trường Thiên lại nhìn Ân Hậu, “Đứa nhỏ nhà ngươi chỉ dùng sức mà đá như vậy, có thể thấy là ngươi cũng chẳng nói bí quyết cho nó phải không?”



Ân Hậu thờ ơ giơ một ngón tay chỉ chỉ Thiên Tôn, “Năm đó đá cửa chính là hắn, đương nhiên là ta không biết!”



Tất cả mọi người quay mặt sang nhìn Thiên Tôn.



Công Tôn nhắc nhở, “Lão gia tử, người không sốt ruột sao? Bạch Ngọc Đường vẫn còn đang ở bên trong đấy!”



Hiển nhiên Thiên Tôn không hề gấp chút nào, “Ngọc Đường nhà ta sao có thể bị cái thế trận rách nát này vây khốn...”



Nói còn chưa dứt lời, chợt nghe thấy Tiểu Tứ Tử đang ngồi trên cánh tay ông đột nhiên vỗ tay “bốp” một tiếng.



Tiếng vỗ tay thanh thanh thúy thúy thành công khiến cho mọi người chú ý, tất cả mọi người quay sang nhìn Tiểu Tứ Tử.



Chỉ thấy Tiểu Tứ Tử vươn tay chỉ về phía Khốn Long trận, “Nhìn nha! Miêu Miêu sắp trở nên cực nổi bật rồi!”