Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 127 : Ký ức đóng băng

Ngày đăng: 01:07 19/04/20


Một tay Bạch Ngọc Đường cầm viên đá khắc đầy hoa văn, một tay cầm bản đồ Hắc Phong Thành, mang theo Triển Chiêu đi qua từng con phố mà tìm kiếm.



Hai người cứ đi như thế, phía sau còn kéo theo cả một đám người tò mò.



Lúc này ai nấy đều tương đối quan tâm đến hai việc, một là phải làm gì với Cổ Ngôn Húc đã bỏ trốn kia? Hai là rốt cuộc Bạch Ngọc Đường đi thực hiện tâm nguyện gì cho ngoại công của hắn?



Triển Chiêu tương đối lo lắng về vấn đề đầu tiên bởi nếu Cổ Ngôn Húc thật sự là hậu duệ của Cổ Kính Chi, mà Cổ Kính Chi lại vì bảo vệ Lục Thiên Hàn mới phải chết... Tóm lại những khúc mắc phức tạp trong này, Lục lão gia tử đối mặt với Cổ Ngôn Húc có thể hạ thủ được sao?



Nhưng Cổ Ngôn Húc này lại gây tội ác tày trời, muốn điều tra Tông Tổ thì hắn cần phải nắm bắt được đầu mối này.



Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường mấy lần.



Ngũ gia cũng để ý thấy, thản nhiên cười cười.



Triển Chiêu thấy dường như hắn chịu nói chuyện, xích lại gần một chút, thấp giọng hỏi, “Để ngoại công đi một mình như vậy không thành vấn đề chứ?”



Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, “Ngươi cảm thấy người sẽ không hạ thủ?”



Triển Chiêu hơi cau mày, lắc đầu, “Hạ thủ hay không hạ thủ đều là việc rất khó khăn không phải sao? Hay là chúng ta giải quyết thay người đi?”



Bạch Ngọc Đường mỉm cười, “Giải quyết thay ngoại công như thế nào? Thay người giết Cổ Ngôn Húc hay là thả hắn đi?”



“A...” Triển Chiêu không trả lời được, “Vậy lão gia tử định làm thế nào? Giết tôn tử của cố nhân hay là thả kẻ muốn giết mình đi?”



Bạch Ngọc Đường khẽ lắc đầu, “Ta cảm thấy... ngoại công của ta biết Cổ Kính Chi đã chết từ lâu rồi!”



Triển Chiêu hơi sửng sốt, không hiểu, “Biết lâu rồi? Vậy người chạy từ xa đến tận đây để làm gì?”



Bạch Ngọc Đường vươn tay, cho Triển Chiêu xem viên đá trong tay.



Triển Chiêu đưa tay nhận lấy, có chút khó hiểu, “Đây là thứ gì?”



“Trong thư phòng của ngoại công ta cũng có một viên, để trên chiếc bàn trà mà người thường hay ngồi uống trà, khi không có việc gì người thường sẽ vừa uống trà vừa ngẩn người nhìn nó chằm chằm!” Bạch Ngọc Đường đáp. “Viên đá kia chẳng phải là đồ cổ gì, chỉ là viên đá cuội bình thường hay gặp bên bờ sông, sau đó dùng chủy thủ gì đấy khắc lên những ký tự này.”



“Tức là cùng một loại sao?” Triển Chiêu quơ quơ viên đá cuội trong tay.



Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng gật đầu, “Ký hiệu được khắc trên đó là một loại ký tự đặc biệt của Băng Nguyên Đảo cực Bắc.”



Triển Chiêu tò mò, “Chỉ có Băng Nguyên Đảo mới có?”



“Đúng vậy, trên Băng Nguyên Đảo có rất nhiều, trong một số hang động, còn có những tấm bia đá, nhiều lắm, đều là một loại văn tự này.” Bạch Ngọc nói xong, nháy mắt mấy cái với Triển Chiêu. “Có thể là văn tự của Băng Ngư tộc!”



“A...” Triển Chiêu gật đầu, đột nhiên như nghĩ tới điều gì, quay sang nhìn Bạch Ngọc Đường, “Tức là...”



“Tức là?” Bạch Ngọc Đường hơi nhướng nhướng mày.



Triển Chiêu kinh ngạc, “Ngươi có thể đọc hiểu sao?”



Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng gật đầu, “Từ nhỏ ta đã có thể đọc hiểu, mẹ ta không hiểu được nhưng Phong cô cô cũng có thể hiểu.”



“Vậy ngoại công của ngươi thì sao?” Triển Chiêu hỏi.



Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Người cũng có thể xem hiểu.”



“Cổ Kính Chi cũng vậy à?” Triển Chiêu hỏi.



“Có thể là bọn họ đã dùng để giao lưu với nhau khi còn bé đi, không chừng ngoại công đã dạy bọn họ.”



“Vậy viên đá trên bàn trà của ngoại công ngươi viết cái gì?” Triển Chiêu tò mò.



“Tiểu Bàn bị bắt đi rồi, ta đi tìm hắn.” Bạch Ngọc Đường khẽ cười cười.



Hai mắt Triển Chiêu sáng rực, mấy người bạn khi còn bé của Lục Thiên Hàn, chết mất hai người là Hàm Ngư và Trúc Can, còn Cổ Kính Chi và Tiểu Bàn thì mất tích. Thân phận của Cổ Kính Chi đã rõ, nhưng Tiểu Bàn thì hoàn toàn vô tội. Năm đó Cổ Kính Chi bỏ đi, một mặt là vì cảm thấy hại chết hai hảo hữu cũng như không còn mặt mũi nào gặp lại Lục Thiên Hàn, mặt khác... có thể là ông ta đi tìm Tiểu Bàn bị mất tích.



“Vậy trên viên đá còn lại viết gì?” Triển Chiêu vội hỏi.



“Dòng đầu tiên là một địa chỉ ngay trong Hắc Phong Thành.” Bạch Ngọc Đường đáp, “Chúng ta đã từng đi ngang qua ngôi nhà đó!”



“Vậy còn dòng thứ hai?”



Bạch Ngọc Đường thoáng do dự một chút rồi mới đáp, “Dựa theo lời của Cổ Ngôn Thúc thì Cổ Kính Chi đã chết!”



Triển Chiêu gật đầu.



“Dòng thứ hai có lẽ là di ngôn của ông ấy!” Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt nói, “Viết là ‘Kiếp sau lại làm huynh đệ!’”



Triển Chiêu nhíu mày, “Ông ấy biết mình bị theo dõi sao?”



“Không chắc Cổ Ngôn Húc có biết những văn tự trên viên đá kia có nghĩa là gì không?!” Bạch Ngọc Đường dứt lời, dừng bước giơ một ngón tay chỉ về phía trước, ra hiệu cho Triển Chiêu nhìn.



Triển Chiêu ngẩng đầu, chỉ thấy trước mặt là một tòa nhà rất lớn, trước cửa rất náo nhiệt, trên đại môn treo một tấm bảng hiệu cực lớn —— Tiệm Cá Mè Hoa (*).



(*) Bản gốc: Bàn đầu ngư trang.
Đại khái là mấy tiểu hài nhi đang vội vã đi xem hát, cứ chạy ra lại chạy vào, ồn ào từ trong cửa kéo một lão đầu béo ra.



Bạch Ngọc Đường đánh giá lão đầu kia, lão gia tử đã có tuổi, nét mặt tỏa sáng, khí sắc vô cùng tốt, hơn nữa công phu xem ra không tồi, dáng vẻ cũng là mặt mũi hiền lành, ục ịch, tròn vo.



Lão đầu bị mấy tiểu hài nhi kéo chạy về phía trước, cười sang sảng, “Đừng vội, đừng vội, cẩn thận té ngã!”



Bạch Ngọc Đường nhìn lão đầu béo càng lúc càng đến gần, lại nhìn ngoại công của mình.



Lục Thiên Hàn vẫn là hai mắt nhìn thẳng phía trước, bình tĩnh mà đi tới.



Ngũ gia hơi há miệng muốn nói gì đấy, nhưng phía trước, Lục Thiên Hàn đã đi ngang qua bên cạnh lão đầu kia.



Trong nháy mắt hai người liền đi lướt qua nhau.



Bạch Ngọc Đường do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể đi theo Lục Thiên Hàn tiến về phía trước.



Lúc này, hai tiểu nữ hài đang lôi kéo lão đầu béo chạy trên đường chợt lắc lắc tay áo của lão đầu, vừa lắc vừa nhìn Bạch Ngọc Đường đi ngang qua người họ, “Thái gia gia! Người kia thật dễ nhìn!”



Lão đầu béo quay đầu lại.



Mấy tiểu hài nhi bàn tán, “Người kia có phải là bằng hữu của Nguyên soái không?”



“Thấy bọn họ hay đi cùng nhau lắm!”



“Thật dễ nhìn!”



“Thật trắng quá!”



...



Lão đầu béo nhìn theo hướng nhìn của mấy tiểu hài nhi, ánh mắt vô thức lướt qua Bạch Ngọc Đường mà dừng lại trên bóng lưng bạch y tóc xám phía trước, hơi nghiêng đầu lẩm bẩm một câu. “Có chút quen mắt, có phải từng gặp ở đâu rồi không nhỉ?”



“Thái gia gia, người biết người kia ạ?”



“Có thể gọi người đó đến tiệm cá chơi không?”



Lão đầu trừng mắt nhìn, xua tay, “Đừng làm rộn, nhìn người ta quý khí như vậy, thái gia của ngươi chỉ là kẻ bắt cá, sao quen biết được!”



Tai của Bạch Ngọc Đường rất thính, nghe thấy tiếng nói chuyện từ phía sau truyền đến, ngẫm nghĩ, vẫn bước nhanh về phía trước.



Đi đến bên cạnh Lục Thiên Hàn, Bạch Ngọc Đường nhìn ngoại công một cái, lập tức sửng sốt...



Trên gương mặt nguyên bản gần như chưa bao giờ đổi sắc của Lục Thiên Hàn, có một nụ cười nhẹ như không.



Trái tim của Ngũ gia hơi động, vươn tay, đưa viên đá vẫn luôn nắm chặt trong tay ra trước mắt Lục Thiên Hàn.



Lão gia tử nhìn thấy viên đá kia, hơi khựng lại một chút, nhưng không tỏ ra kinh ngạc lắm, vươn tay, nhận lấy rồi lại tiếp tục bước đi.



Đến khi Bạch Ngọc Đường lại quay đầu lại thì vị Bàn gia gia kia đã bị một đám tiểu hài nhi vây quanh kéo qua một con đường khác, chắc là đến tòa hí lâu cách đây không xa xem diễn.



Bạch Ngọc Đường thả chậm bước chân, đứng trên đường nhìn theo bóng lưng của ngoại công mình mà thở dài.



...



Mặt trời dần ngả về phía Tây.



Ngoài cửa thành bắt đầu nổi gió, Triển Chiêu ngồi trên tảng đá nhìn nửa bầu trời đại mạc bị trời chiều nhuộm thành màu đỏ, đột nhiên hỏi Yêu Trường Thiên. “Vì sao không nói gì cả?”



Yêu Trường Thiên vốn đang vừa ăn kẹo vừa ngẩn người mới hoàn hồn, liếc nhìn Triển Chiêu một cái.



Triển Chiêu hoang mang hỏi, “Vì quá kiêu ngạo nên chuyện gì cũng giấu ở trong lòng sao? Cứ đoán mãi thật mệt mỏi quá!”



Yêu Trường Thiên không nói chuyện, lại bắt đầu thất thần.



Triển Chiêu vừa thở dài vừa lẩm bẩm. “Vì chúng ta quá nhỏ nên không thể chia sẻ được quá khứ của các người? Chuyện về mọi người, chúng ta đều được nghe người khác nói, ngay cả đôi câu an ủi cũng không có cơ hội!”



Nghe đến đây, Yêu Trường Thiên nở nụ cười, ôm cánh tay ngồi thẳng, dường như là đang duỗi người, thờ ơ mà buông một câu, “Đạo lý rất đơn giản, không nói sẽ không đau, bản thân không đau, người khác cũng sẽ không đau, chỉ cần thời gian trôi đi, quên hết quá khứ, tất cả mọi người đều thoải mái.”



Triển Chiêu vừa định nói lại hai câu, Yêu Trường Thiên đột nhiên hơi hất cằm về phía xa xa, “Đến rồi.”



Triển Chiêu quay sang, nhìn thấy một thân ảnh đang giục ngựa chạy đến từ xa —— Bạch Mộc Thiên.



“Ta nói.” Đột nhiên ngữ điệu của Yêu Trường Thiên nâng lên cao một chút.



Triển Chiêu nhận ra trong lời nói của ông dường như có chút ý cười thì khó hiểu.



Yêu Trường Thiên quay sang, nhếch môi, nháy mắt mấy cái với Triển Chiêu, “Tiểu tử này, cách từ rất xa ta đã ngửi thấy mùi rồi, ngươi cẩn thận hắn tính kế ngươi!”



“Mùi?” Triển Chiêu không hiểu, “Mùi như thế nào?”



Yêu Trường Thiên nhẹ nhàng sờ lên mũi, sâu kín mà nói, “Hình người mùi quỷ, là kẻ xấu bẩm sinh!”