Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 128 : Âm mưu

Ngày đăng: 01:07 19/04/20


Bạch Mộc Thiên đã lâu không xuất hiện, thế nhưng cũng chẳng thay đổi là bao.



Triển Chiêu vốn đã nhìn hắn thế nào cũng không vừa mắt nổi, lại thêm lời của Yêu Trường Thiên, càng không muốn gặp hắn.



Mặt khác, tuy rằng lần này Cổ Ngôn Húc không thực hiện được âm mưu nhưng rõ ràng là nhắm vào Bạch Ngọc Đường, Bạch Mộc Thiên cũng nhúng tay không ít, Triển Chiêu nhìn một người một ngựa càng lúc càng gần, liền cảm thấy ngứa răng.



Yêu Trường Thiên liếc nhìn Triển Chiêu, hơi lắc đầu, “Ta nói...”



Triển Chiêu hoàn hồn, nhìn Yêu Trường Thiên.



“Ngoại công của ngươi không dạy ngươi đối phó với người xấu như thế nào sao?” Yêu Trường Thiên ôm cánh tay nhìn Triển Chiêu.



Triển Chiêu chớp mắt mấy cái, nghiêng đầu —— là ý gì?



Yêu Trường Thiên vươn tay chỉ chỉ quai hàm của mình, quở trách Triển Chiêu, “Thả lỏng.”



Triển Chiêu vươn tay xoa nắn quai hàm của mình —— thả lỏng?



“Những người thường bị lừa bị tính kế, đa phần là vì quá quan tâm.” Yêu Trường Thiên nhướng nhướng mi, trông rất dương dương tự đắc, cười cười với Triển Chiêu, “Nói cho ngươi biết một chuyện rất thú vị.”



Triển Chiêu nhìn ông —— giờ là lúc pha trò sao?



“Trên đời này, kỳ thật ngoại trừ Yêu Vương ra còn có người từng gạt được ta, có thể nói đó là lần mắc mưu lớn nhất, thiệt hại nhất trong cả cuộc đời của ta, đã vậy người đó còn gần như không biết võ công.”



Lời của Yêu Trường Thiên thành công gợi lên lòng hiếu kỳ của Triển Chiêu, đôi mắt mèo của Triển hộ vệ đều trợn tròn mà nhìn Yêu Trường Thiên, “Ai có bản lĩnh lớn như vậy?”



Yêu Trường Thiên mỉm cười, “Bà ngoại của ngươi.”



Triển Chiêu sửng sốt, thật lâu sau mới hỏi lại, “Gì cơ?”



Yêu Trường Thiên híp mắt nhìn hắn, “Nhìn trên người ngươi lúc nào cũng có dáng vẻ của nha đầu kia, năm đó có người tính kế ngoại công ngươi, nha đầu kia liền ra mặt thay ngoại công ngươi tính kế tất cả mọi người.”



Triển Chiêu kinh ngạc mà nhìn Yêu Trường Thiên.



Bạch Quỷ Vương vươn tay, vỗ nhẹ lên vai Triển Chiêu, bĩu môi về phía Bạch Mộc Thiên đang dần đến gần, “Ngươi cứ nhớ kỹ, tên này dám tính kế Bạch Ngọc Đường thì ngươi cứ tính kế ngược trở lại!”



Triển Chiêu nhẹ nhàng gật đầu —— đương nhiên.



“Còn có.” Yêu Trường Thiên nhỏ giọng nhắc nhở Triển Chiêu, “Cái ngữ đó, ắt hẳn là loại người luôn cho rằng mình thông minh hơn tất cả mọi người.”



Triển Chiêu rất đồng ý mà gật đầu, Bạch Mộc Thiên đúng là toát ra một loại cảm giác như vậy. Người của Bạch gia vì diện mạo của mình mà luôn tạo cho mọi người cảm giác thật kiêu ngạo. Bạch Ngọc Đường là cao ngạo, Bạch Hạ có một chút ngạo khí của thư sinh, khí chất này cũng xuất hiện trên người của Công Tôn, loại ngạo khí này không hề khiến người khác phản cảm. So ra, Bạch Mộc Thiên tuy bề ngoài hiền hòa nhưng lại toát ra cảm giác tự cao tự đại từ trong xương, chắc là làm người xấu lâu quá, suốt ngày chỉ toàn những suy nghĩ xấu mới nuôi ra được loại khí chất này.



Hai người tán gẫu chưa được mấy câu thì ngựa của Bạch Mộc Thiên đã đến t rước mặt.



Lúc này mặt trời đã về Tây.




Bạch Ngọc Đường và Tiểu Tứ Tử nhìn chằm chằm tường viện, quay đầu lại lại nhìn nhau tiếp.



Nhưng hai người còn chưa nói được câu nào, “vèo” một tiếng Triển Chiêu lại quay trở lại, tiếp tục nhảy xuống trước mặt Bạch Ngọc Đường, vạt áo lại quét trúng mặt Tiểu Tứ Tử. “Ta không phải hỏi ngoại công của ta, ngoại công của ngươi đâu?!”



Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu nôn nóng như vậy, có chút bất đắc dĩ, “Đột nhiên trở về Băng Nguyên Đảo, không cho ta đi theo!”



“Đã trở về rồi?!” Triển Chiêu sốt ruột, kéo Bạch Ngọc Đường, “Yêu Yêu đâu? Chúng ta cũng đi!”



Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu, “Ngoại công mượn Yêu Yêu rồi, hình như có việc gì gấp nên phải về Băng Nguyên Đảo ngay...”



“Cô cô của ngươi đâu?” Triển Chiêu lại hỏi một câu.



Công Tôn Mỗ chen vào, “Vừa rồi nha đầu đi theo một vị nữ Tướng quân dạo phố rồi!”



“Không xong!” Triển Chiêu nóng nảy, kéo Bạch Ngọc Đường, “Nhanh lên, chúng ta cũng phải đến Băng Nguyên Đảo!”



“Đi Băng Nguyên Đảo để làm gì?”



Triển Chiêu vừa dứt lời, bên ngoài sân truyền đến tiếng hỏi.



Mọi người quay đầu lại thì thấy Thiên Tôn lắc lư đi vào, phía sau là Ân Hậu với vẻ mặt khó hiểu.



Vừa rồi vốn là hai người bọn họ đang ở sân bên cạnh, Triển Chiêu bay vào lại bay ra nên hai người bọn họ theo sang đây xem thử.



Triển Chiêu thả miếng Âm bản kia lên bàn, “Chuyện Cổ Kính Chi, Cổ Ngôn Húc chính là để dẫn lão gia tử từ Băng Nguyên Đảo đến đây! Hắc y nhân năm đó đã đến Băng Nguyên Đảo rồi!”



Bạch Ngọc Đường đứng lên, “Hắn đến Băng Nguyên Đảo để làm gì?”



“Tất cả mọi chuyện xảy ra năm đó thật ra chính là một âm mưu!” Triển Chiêu nghiêm túc giải thích, “Âm mưu sắp xếp từ nhiều năm trước như vậy chính là để chờ đợi thời khắc này!”



Công Tôn Mỗ buông sách xuống, nhẹ nhàng xoa cằm, “Tức là mục đích thực sự của những kẻ năm đó không phải là vì muốn giết Thiên Hàn?”



“Bọn chúng muốn vào Trầm Tinh Điện!”



Một câu của Triển Chiêu, Thiên Tôn cùng Ân Hậu lập tức liếc mắt nhìn nhau.



“Có thể đi vào Trầm Tinh Điện sao?”



Lúc này, Triệu Phổ cũng từ bên ngoài đi vào.



Mọi người “soạt” một tiếng xoay mặt, đều nhìn Công Tôn Mỗ ngồi bên bàn.



Công Tôn Mỗ cau mày suy nghĩ một chốc, vuốt cằm lẩm bẩm, “Không lẽ... chính là truyền thuyết, Nguyệt Lạc Tinh Trầm?”