Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 129 : Hàn đông

Ngày đăng: 01:07 19/04/20


Sáng sớm hôm nay, Công Tôn tỉnh dậy, cảm thấy hơi lạnh, đưa tay sờ sờ ổ chăn, khẽ thở dài.



Những buổi sáng khác, hắn chỉ cần kéo như vậy thì bình thường đều có thể ôm được ngay Tiểu Tứ Tử mập mạp, đặc biệt là những ngày trời lạnh, nhóc con kia đều sẽ tự động chui vào lòng hắn.



Đẩy ra chăn ngồi dậy, Công Tôn nhìn cánh cửa sổ bị gió thổi lung lay mà thần người...



Lục Thiên Hàn một mình trở về Băng Nguyên Đảo khiến cho Bạch Ngọc Đường lo lắng muốn chết.



Đã vậy Yêu Yêu còn bị mượn đi, Ngũ gia chỉ có thể cưỡi ngựa mà chạy về Băng Nguyên Đảo.



Chuyện lớn như vậy, đương nhiên không thể để một mình Bạch Ngọc Đường đi giải quyết, Triển Chiêu cũng đi cùng, Triệu Phổ cho Trâu Lương dẫn theo tinh binh theo hỗ trợ, mặt khác Lâm Dạ Hỏa cũng đi theo. Thiên Tôn cũng mất tích rất đúng lúc, phỏng chừng cũng đến bang Nguyên Đảo, lão gia tử không cần cưỡi ngựa, chỉ cần không lạc đường thì hẳn là sẽ đến Băng Nguyên Đảo còn sớm hơn cả bọn Bạch Ngọc Đường.



Sau khi Yêu Trường Thiên đi cùng Triển Chiêu đi gặp Bạch Mộc Thiên thì không thấy đâu cả, mọi người hy vọng ông có thể đến trước, ít nhất có thể hỗ trợ một tay cho Lục Thiên Hàn, đừng để lão gia tử một mình đối địch.



Công Tôn ngồi trên giường thở dài, Công Tôn Mỗ là người biết rõ mọi chuyện nhất nhưng thân thể của lão gia tử quá yếu, cưỡi rồng còn đỡ chứ ra roi thúc ngựa đi đường xóc nảy, không chừng chưa đến được Băng Nguyên Đảo thì đã chịu không nổi mà mất mạng rồi.



Cuối cùng, Công Tôn Mỗ nghìn dặn vạn dò, bảo Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhất định phải mang theo Tiểu Tứ Tử.



Công Tôn ở trên giường thở dài một lần nữa, ôm lấy cái gối to mềm mà ngẩn người —— bé mập rời đi ngày thứ ba, nhớ muốn chết!



Đang thần người ra trên giường thì bên ngoài truyền đến một loạt tiếng ồn ào khá lớn.



Công Tôn cau mày —— lúc trước hắn ở trong quân doanh ngủ không ngon, hai ngày nay Triệu Phổ cùng hắn ở trong phủ chủ soái... sao hôm nay phủ chủ soái cũng ồn ào như vậy?



Vươn tay mở cửa sổ, Công Tôn liền sửng sốt —— khó trách lạnh như vậy, thì ra tuyết rơi!



...



Lục tung tìm một kiện áo choàng ra khoác thêm, Công Tôn ra cửa, tuy bị lạnh đến run rẩy nhưng hắn vẫn đạp tuyết mà đi đến tiền viện chỗ thư phòng làm việc của Triệu Phổ.



Trước cửa thư phòng có nhiều tướng sĩ đang đứng, Công Tôn nhìn thoáng qua thì chợt nhận ra thập đại phó tướng gần như đều có mặt đông đủ, chỉ cần nhìn qua cũng biết đã xảy ra chuyện.



Đi đến trước cửa viện nhìn thoáng vào trong, Triệu Phổ đang đứng trong thư phòng xem thứ gì, Ân Dương và Hạ Nhất Hàng không biết đang làm gì đó trên sa bàn, Đổng Thiên Dực thì đang nói chuyện với Triệu Phổ.



Công Tôn do dự đứng trước cửa, không biết có nên đi vào hay không... không biết có phải họ đang bàn chuyện quân quan trọng không nữa.



Đang phân vân thì chợt nghe thấy có người hỏi hắn, “Quân sư, sao không đi vào?”



Công Tôn hơi sửng sốt, bên cạnh, Hạ Nhất Hàng đã đi tới.



Công Tôn gãi đầu —— suýt chút nữa thì quên mất Triệu Phổ đã phong cho hắn làm quân sư, nhưng Công Tôn ngay cả việc mình là chủ bộ của Khai Phong Phủ còn không nhớ, luôn cảm thấy mình chỉ là một lang trung mà thôi.



Hạ Nhất Hàng bất đắc dĩ cười cười, trên đời này có một số người luôn khiến cho người khác không biết phải làm sao, không tự biết bản thân mình xuất sắc đến thế nào, giống như Công Tôn, không tự biết mình thông tuệ... rõ ràng là kỳ tài kim cổ, thế nhưng lại luôn cho rằng mình là lang trung chỉ biết bốc thuốc, cũng giống như Bạch Ngọc Đường luôn nói rằng dung mạo của mình bình thường, có chút thiếu đòn.



Công Tôn theo Hạ Nhất Hàng vào trong, tò mò hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì à?”



Hạ Nhất Hàng gật đầu, hạ giọng nói một câu với Công Tôn, “Dân tộc Thổ Phiên gây binh biến!”




Lục Tuyết Nhi trừng hắn, “Hai ngươi làm gì vậy? Giảm béo à!”



Triển Chiêu xấu hổ, xua tay với Lục Tuyết Nhi —— kỳ thật không ốm, do cả đường say tàu nôn hết nên mới vậy.



Bạch Ngọc Đường không tranh cãi với nương hắn nữa, vội vàng hỏi, “Ngoại công đâu?”



“Đừng lo lắng, ngoại công của ngươi không việc gì, bị ta giáo huấn một trận, giờ đang còn ở trong phòng mà ăn năn!” Lục Tuyết Nhi sừng sộ, hai tay chống eo bất mãn mà nói thầm. “Thật là! Đã bao nhiêu tuổi mà còn tùy hứng như vậy!”



Triển Chiêu tò mò hỏi, “Sao bá mẫu lại biết?”



Lục Tuyết Nhi nhướng mày, “Hai ngày trước ta nhận được bồ câu đưa tin của sư phụ ngươi, nói là Băng Nguyên Đảo có kẻ thù tìm đến cửa, phụ thân bỏ mặc ngươi chạy về trước, khiến cho ngươi lo lắng, bảo ta quay về trông chừng ông ấy!”



Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa nghe vậy thì há hốc miệng —— Thiên Tôn vậy mà lại dùng chiêu này...



Tiểu Lương Tử nhịn không được tán thưởng, “Hay nha! Lão gia tử thế mà lại dùng chiêu này! Bồ câu bay chẳng chậm hơn Yêu Yêu là bao, hơn nữa gần Băng Nguyên Đảo nhất chính là Ánh Tuyết Cung, có thể ‘quản lý’ được Lục Thiên Hàn, trên đời này tất nhiên chỉ có nữ nhi bảo bối Lục Tuyết Nhi của ông ấy!”



Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đều gãi đầu —— vào những lúc quan trọng lão gia tử không ngờ lại đáng tin như vậy!



Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy mình thật hồ đồ, sao không nghĩ đến việc thông báo cho nương hắn một tiếng.



Lục Tuyết Nhi mang theo mọi người rời bến đò lên núi, Bạch Ngọc Đường có chút để ý đến “Nguyệt Lạc Tinh Trầm” mà Công Tôn Mỗ nói lúc trước là có ý gì.



Chính là không đợi hắn hỏi ra miệng thì Triển Chiêu đã nhanh hơn mấy bước, hỏi Lục Tuyết Nhi, “Bá mẫu, người có biết Nguyệt Lạc Tinh Trầm là gì không?”



Lục Tuyết Nhi ngây ra một lúc, “Nguyệt Lạc Tinh Trầm? Cái gì vậy?”



Mọi người thấy phản ứng của Lục Tuyết Nhi thì không khỏi có chút thất vọng —— quả nhiên là không biết...



Tiểu Lương Tử kéo tay Tiểu Tứ Tử, cùng với nhóm người lớn từng bậc từng bậc thang đi lên, vừa hỏi, ““Cận nhi, ngươi có biết đó là gì không?”



Tiểu Tứ Tử ngửa mặt lên nhìn trời, vươn bàn tay nhỏ bé đầy thịt ra bấm đốt ngón tay.



Lâm Dạ Hỏa đi phía sau nhìn thấy rất buồn cười, vươn tay chọc chọc mông của Tiểu Tứ Tử, “Tư thế này của cháu là học theo tên thầy bói nào thế?”



Tiểu Lương Tử đá Lâm Dạ Hỏa, “Đừng phá!”



Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, “Chính là hôm nay đó.”



Phía trước, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều dừng bước, quay đầu lại, “Cái gì hôm nay...”



Cùng lúc với câu hỏi vừa ra khỏi miệng... bỗng nhiên có vài bông tuyết rơi xuống.



Mọi người theo bản năng mà ngẩng đầu lên, trên bầu trời, bông tuyết dày đặc chậm rãi trút xuống.



Lục Tuyết Nhi khoanh tay ngẩng đầu, mỉm cười, “Ừm, cũng đến lúc tuyết rơi rồi!”