Hắc Phong Thành Chiến Ký
Chương 136 : Vật thượng cổ
Ngày đăng: 01:07 19/04/20
Triển Chiêu dụi mắt nhìn lại —— những hắc y nhân kia vẫn không thấy bóng dáng.
Triển hộ vệ duỗi tay liền kéo Bạch Ngọc Đường bên cạnh.
Lúc này Ngũ gia vẫn còn đang trong trạng thái khiếp hãi những gì vừa mới chứng kiến, bị Triển Chiêu kéo qua, khó hiểu mà nhìn hắn.
Triển Chiêu bĩu môi về hướng ghềnh đá xa xa rồi nhún vai với Bạch Ngọc Đường, ý là —— người đâu?!
Bạch Ngọc Đường cau mày —— vừa rồi hắn cũng nhìn thấy những hắc y nhân kia lên bờ, kỳ lạ chính là bây giờ không chỉ không thấy ai, khí tức cũng biến mất.
Triển Chiêu khó hiểu, “Rơi xuống hố phải không?”
Ngũ gia cảm thấy không có khả năng này lắm, “Cùng nhau rớt? Rất nhiều người, vậy cái hố đó phải lớn chừng nào?”
Triển Chiêu cũng hiểu là không có khả năng này. “Tiếng thét vừa rồi nghe rất thảm.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Giống như bị thứ gì dọa, nhưng cảm giác như chưa hét xong thì đã ngưng bặt.”
Triển Chiêu chỉ về phía vừa rồi để Bạch Ngọc Đường xem, “Có thể nào họ cũng cùng nhìn thấy một thứ như chúng ta không?”
Bạch Ngọc Đường lại quay đầu lại nhìn thoáng qua vách núi vừa rồi hắn cùng nhìn với Triển Chiêu... sở dĩ vừa rồi hai người khiếp sợ như vậy là vì vách núi đá vừa rồi căn bản không được tạo thành từ đá núi mà là một lượng lớn đầu lâu chất đống.
Có đôi khi quá thông minh không phải là chuyện tốt, bình thường Ngũ gia đếm bạc cực kỳ nhanh, chỉ cần liếc mắt nhìn thoáng qua thì trong đầu đã đếm xong rồi. Lúc này cũng chỉ vừa mới nhìn lướt qua liền đại khái đã tính được vách núi kia ít nhất có ba trăm cái đầu lâu! Hơn nữa lại thêm hài cốt đầy đất, xem ra nơi đây vốn là một bãi tha ma!
Sông băng trên Băng Nguyên Đảo tương truyền là sông băng nghìn năm, vậy... những hài cốt này bị đóng băng từ khi nào? Chẳng phải chính là di vật thượng cổ hay sao?
Bạch Ngọc Đường đang bối rối thì Triển Chiêu bên cạnh chợt đứng dậy.
“Miêu Nhi?” Bạch Ngọc Đường xoay mặt nhìn hắn.
Triển Chiêu vẫn luôn cảm thấy không đúng, nguyên một nhóm hắc y nhân tại sao lại biến mất trong nháy mắt được? Nơi này phía sau là biển phía trước là núi, cho dù có nội lực cao như ngoại công của hắn cũng không có khả năng không để lại chút tiếng gió nào mà biến mất trong nháy mắt như thế được!
Triển Chiêu dứt khoát đi ra khỏi chỗ núp sau cột đá, theo sườn núi đá đi xuống dưới.
Bạch Ngọc Đường vội vàng đi theo.
Hai người vừa đi vừa nhìn thì thấy đầy đất toàn là hài cốt.
Tuy rằng đã trở thành xương trắng nhưng dù sao người chết vẫn cần được tôn trọng, hai người đi rất cẩn thận, cố gắng không đụng chạm đến xương cốt.
Ngũ gia quay đầu lại liếc mắt nhìn, lúc này sơn cốc phía sau tối đen âm u, gió thổi qua sơn cốc mang theo hơi ẩm và cái lạnh khi băng tuyết tan khiến cho sơn cốc càng thêm u ám lạnh lẽo.
“Ngọc Đường.”
Lúc này, Triển Chiêu gọi Bạch Ngọc Đường một tiếng.
Ngũ gia nhanh chóng đi đến.
Lúc này hai người đứng bên bờ biển, nơi những hắc y nhân vừa rồi biến mất.
Triển Chiêu chỉ xuống mặt đất, tren mặt đất có một số binh khí rơi rớt, mặt khác còn có khá nhiều hài cốt.
Bạch Ngọc Đường thấy vậy thì cau mày —— rốt cuộc họ gặp phải chuyện gì? Ngay cả binh khí cũng không cần?
Để cho an toàn... Cửu Nương phóng một luồng lửa vào trong sơn động.
Ánh lửa vòng quanh sơn động vài vòng liền tắt, không thiêu cháy thứ gì.
Ném mấy viên đá vào trong cũng không xuất hiện phản ứng của Thi Hồn Trận, hơn nữa Tiểu Tứ Tử lại ầm ĩ đòi đi vào, nơi này không chừng không có nguy hiểm đi?
Lục Thiên Hàn đi tới, lập tức liền vào trong sơn động.
Bạch Ngọc Đường nhanh chóng theo vào, Triển Chiêu cũng chạy vào trong, Lâm Dạ Hỏa cũng muốn theo vào, bị Cửu Nương túm cổ áo lôi lại.
“Ôi chao?!” Hỏa Phượng gấp đến giơ chân.
Cửu Nương cười tủm tỉm chọc chọc hắn, “Cũng không thể đều vào trong hết, hai ta ở lại canh chừng đi!”
Lâm Dạ Hỏa giậm chân, “Cửu Nương, sao người lại như vậy chứ?!”
Ngô Nhất Họa quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy cách đó không xa, Thiên Tôn khoát tay áo với hắn.
Bệnh thư sinh gật đầu, vỗ vỗ Hồng Cửu Nương đang xách cổ Lâm Dạ Hỏa đùa giỡn, “Vào thôi.”
Cửu Nương kinh ngạc, nhìn tướng công nhà mình —— đều đi vào? Không để ai lại canh chừng sao?
Ngô Nhất Họa mỉm cười, xích qua, khóe miệng dán lên tai Cửu Nương, không biết là hôn nàng hay đùa giỡn nói, “Giữ cửa thì kẻ nên tới sẽ không dám tới đâu.”
Hỏa Phượng tức giận đá vào tường, “Hai người ân ái giữ lão tử ở đây xem á?”! Có đôi có cặp thì hay lắm sao?! Ta...”
Nói còn chưa dứt lời, Cửu Nương vung tay vào trong sơn động... Hỏa Phượng liền bị ném vào trong.
Cửu Nương kéo Ngô Nhất Họa ngọt ngào mật mật đi vào động.
Lâm Dạ Hỏa bị ném vào sơn động rồi thì vội vàng đuổi theo mọi người, chỉ thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường giơ cao đuốc đi hai bên, Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử nắm tay nhau đi ở giữa.
Hỏa Phượng trề môi, đuổi theo Lục Thiên Hàn cũng đang lẻ loi, tiến vào sâu bên trong động, vừa đi vừa khó chịu —— tên Câm kia mang theo đại quân còn đang ngốc ra mà chờ ở phía trước, không biết theo đến đây, hứ!
Lục lão gia tử nhìn Lâm Dạ Hỏa chạy đến bên cạnh mình, đột nhiên ngây ngẩn cả người, vươn tay đè lại bả vai của Lâm Dạ Hỏa.
Lâm Dạ Hỏa không hiểu, giương mắt nhìn Lục Thiên Hàn.
Lục Thiên Hàn cứ thế mà nhìn chằm chằm Lâm Dạ Hỏa.
Hỏa Phượng xoa mặt, ngơ ngác, “Lão gia tử người nhìn cái gì nha?”
Động tĩnh bên này khiến cho mọi người đi phía trước chú ý.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quay đầu lại.
Tiểu Lương Tử liền chạy về, Tiểu Tứ Tử cũng chạy theo.
Hai tiểu hài nhi vốn định hỏi có chuyện gì, nhưng đồng thời đều bị Lâm Dạ Hỏa hấp dẫn lực chú ý, đều ngẩng đầu lên nhìn mặt hắn.
Tiểu Lương Tử há hốc miệng, chỉ vào Lâm Dạ Hỏa hỏi, “Hỏa Kê, trên trán ngươi có cái gì vậy