Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 137 : Băng cảnh kỳ quan

Ngày đăng: 01:07 19/04/20


Lâm Dạ Hỏa vốn đang yên đang lành đi theo mọi người vào trong động, Hỏa Phượng chỉ là oán thầm sau lưng mấy câu, người khác đều có đôi có cặp, chỉ có hắn là một mình chẳng thú vị chút nào.



Nhưng Hỏa Phượng Đường chủ mới vừa một bụng không hài lòng lúc này lại bị mọi người vây quanh.



Một câu của Tiểu Lương Tử, “Trên trán ngươi có cái gì?” Khiến cho Lâm Dạ Hỏa sợ tới mức run rẩy.



Lâm Dạ Hỏa che trán, kinh hô, “Cái gì? Ta mọc mụn phải không?”



Lục Thiên Hàn có chút bất đắc dĩ mà nhìn Lâm Dạ Hỏa, không biết đứa nhỏ này mắc cái chứng gì... lúc nào cũng chỉ để ý mấy việc linh ta linh tinh.



Mọi người ở đây đang không biết phải làm sao để Lâm Dạ Hỏa có thể tự nhìn mặt mình một cái thì Lâm Đường chủ ‘soạt’ một tiếng liền lấy một mặt gương trong lòng ngực ra, nương theo ánh lửa soi mặt.



Vừa nhìn, Lâm Dạ Hỏa cũng sửng sốt, trên trán của hắn không phải nổi mụn hay nổi mẩn đỏ mà là không biết tại sao, xuất hiện một ấn ký.



Ấn ký kia thoạt nhìn có chút giống một cái bớt, màu đỏ nhạt, không phải một mảng lớn mà rất tinh xảo, có chút phong cách của mấy loại đồ án cổ xưa.



Ấn ký này nếu không phải đột nhiên xuất hiện thì mọi người sẽ cho rằng nó được dùng chu sa vẽ lên, giống như hình chữ “Phượng” 凤 viết theo kiểu đơn giản.



Hỏa Phượng vươn tay ra lau, không xóa được, hiển nhiên là từ trong da hiện lên.



Hồng Cửu Nương đảo vài vòng quanh Lâm Dạ Hỏa, đi tới phía sau lưng hắn, tò mò hỏi, “Con Phượng Hoàng trên lưng ngươi có phải cũng hiện lên không?”



Lâm Dạ Hỏa khó hiểu, bốn phía xung quanh đây không phải quá nóng, hắn cũng không tắm nước ấm, có thể hiện ra sao?



Hồng Cửu Nương xốc cổ áo nhìn vào lưng hắn, quả nhiên —— con Phượng Hoàng kia đã xuất hiện.



“Sao lại như vậy?” Hỏa Phượng không hiểu.



Triển Chiêu nhìn bốn phía, đây chỉ là một cái sơn động bình thường, là trùng hợp hay do họ bước vào sơn động này mới trở nên như vậy?



Bạch Ngọc Đường chỉ về phía cửa động, “Ngươi thử chạy ra ngoài xem ở bên ngoài có còn không?”



“Ừ.” Lâm Dạ Hỏa đáp lại rồi chạy ra khỏi sơn động.



Mọi người theo ra, nhìn lại... ấn ký trên trán của Lâm Dạ Hỏa đã biến mất.



Triển Chiêu lại chỉ vào sơn động.



Hỏa Phượng lại chạy vào, quả nhiên  —— lại xuất hiện trở lại!



Tất cả mọi người dùng vẻ mặt mờ mịt mà nhìn Lâm Dạ Hỏa so với họ càng thêm mù mờ —— rốt cục là xảy ra chuyện gì? Chỉ vào trong sơn động mà thôi, nhiệt độ của sơn động này cũng không chênh lệch là bao so với bên ngoài, mọi người cũng không có cảm giác gì, vì sao Lâm Dạ Hỏa lại xảy ra phản ứng này?



Lâm Dạ Hỏa vươn tay xoa trán —— ấn ký trên trán này là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, trước kia cho dù ngâm nước ấm tắm cũng không thấy xuất hiện!



Xa xa, Thiên Tôn và Yêu Trường Thiên đang mai phục chỉ thấy đám nhỏ nhà mình hết chạy vào rồi lại chạy ra, hết chạy ra rồi lại chạy vào, xoay vòng vòng đến chóng mặt.



Thiên Tôn không hiểu, “Bọn chúng đang làm gì vậy?”



Yêu Trường Thiên nhún vai, ông không muốn quan tâm, đám nhỏ này có đôi khi chẳng đáng tin cậy cho lắm.



Lúc này vấn đề mà Yêu Trường Thiên quan tâm chính là mấy chiếc thuyền con kia cùng với những kẻ đang trốn trong đó.



Bạch Quỷ Vương không hiểu, nếu đã đến đây vì sao lại luôn núp trong thuyền? Là đang chờ cái gì? Vừa không lên bờ cũng không chạy trốn, quả là có chút khó hiểu.


“Vậy sao ngươi lại biết đường?”



Hỏa Phượng bị bé hỏi đến hoang mang, “Không phải chỉ có mấy cây cột thôi, bị váng đầu cả rồi hả? Thế mà các ngươi còn dám bảo Thiên Tôn là mù đường?”



Tiểu Lương Tử mở to hai mắt nhìn Lâm Dạ Hỏa trừng trừng, mãi một lúc sau mới la lên, “Hỏa Kê! Ngươi quả nhiên không phải chỉ biết trang điểm không thôi, lần này rốt cục cũng có ích được một lần! Ái da...”



Nói còn chưa dứt lời, cục u trên trán Tiểu Lương Tử bị Lâm Dạ Hỏa chọc một cái khiến cho bé đau đến gào to.



Lâm Dạ Hỏa thả Tiểu Lương Tử xuống đất, dặn dò, “Ở đây chờ, đừng chạy lộn xộn đấy!”



“Ừm.” Tiểu Lương Tử gật đầu, nhìn Lâm Dạ Hỏa lại đi vào trong Băng Kính Trận, liền quay đầu lại quan sát bốn phía.



Xung quanh đây tối âm u, phía trước dường như có một khoảng không gian rất rộng, tối đen một mảnh, gió đêm từ đâu thổi đến đặc biệt lạnh lẽo.



Tiểu Lương Tử đang còn nhìn thì Lâm Dạ Hỏa đã đón được Cửu Nương và Tiểu Tứ Tử ra.



Cửu Nương giao Tiểu Tứ Tử cho Tiểu Lương Tử, để hai đứa nhỏ song song ngồi chờ.



Hai mắt Tiểu Tứ Tử trong veo, nhìn mảnh tối đen trước mặt mà như đang nhìn một cảnh đẹp nào đó.



Chẳng mấy chốc, Lâm Dạ Hỏa dẫn tất cả mọi người lạc trong Băng Kính Trận ra đây.



Cuối cùng mọi người cũng biết được điểm lợi hại của Sa Yêu Tộc, thì ra quả thật là trong bất kỳ loại tình huống nào cũng không bao giờ lạc đường!



Làm một tên mù đường chính hiệu, Triển Chiêu cảm thấy kỹ năng này quả thật quá thần kỳ!



Sau khi ra khỏi Băng Kính Trận, trước mắt là không gian tối tăm, ánh sáng của cây đuốc có hạn, không thể chiếu ra xa được!



Tiểu Lương Tử đứng lên, đá mấy viên đá bên chân...  viên đá lăn lộc cộc được một đoạn thì biến mất.



Triển Chiêu khẽ cau mày, Hồng Cửu Nương vội kéo hai tiểu hài nhi lại phía sau —— đằng trước hẳn là có một cái hố rất sâu hoặc là vách núi.



...



Trong Hắc Phong Thành, Công Tôn mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhận ra trên người đắp áo choàng của Triệu Phổ, bản thân đang nằm trên ghế chủ soái, trong lều rất ấm áp.



Công Tôn ngồi dậy nhìn quanh, trong lều chỉ có một mình hắn, Triệu Phổ không có ở đây, trên bàn đều là sách.



Công Tôn nhớ lại, vừa rồi mình đang tra hồ sơ, lật được mấy cuốn sách thì ngủ.



Xuống khỏi ghế chủ soái, Công Tôn ra khỏi quân trướng.



Gió lạnh ùa đến giúp Công Tôn nhanh chóng tỉnh táo.



Bên ngoài quân doanh không an tĩnh như những đêm trước, các tướng sĩ đi tới đi lui dường như rất vội vã, xa xa cũng đầy ánh đèn cùng với tiếng người ồn ào.



Công Tôn khó hiểu, hỏi một thủ vệ trước cửa, “Đã xảy ra chuyện gì sao?”



Thủ vệ kia nói với hắn, “Sắp sửa xuất binh, đang còn chuẩn bị, hơn nữa trận đánh này còn là do Nguyên soái đích thân xuất chinh.”



Hai chữ “xuất chinh” lọt vào trong tai Công Tôn, hắn lập tức bật người lên tinh thần —— xuất chinh?! Chính là xuất chinh trong truyền thuyết! Từ trước tới giờ chưa từng thấy xuất chinh!



Nghĩ đến đây, Công Tôn tiên sinh nhanh chóng chạy vào quân doanh xách hòm thuốc nhỏ của mình, chạy ra hỏi, “Triệu Phổ đâu? Ta cũng đi!”