Hắc Phong Thành Chiến Ký
Chương 143 : Hải long chi cốt
Ngày đăng: 01:07 19/04/20
Trong rừng Hắc Phong, một đội kỵ binh phi nhanh về phía trước.
Cây cối trong rừng Hắc Phong rất rậm rạp nhưng chiến mã vẫn chạy mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Rất nhiều người không biết rằng thật ra trong rừng có một con đường cổ thông đến bốn phương tám hướng, không chỉ có thể phi ngựa mà còn có thể để chiến xa chạy qua.
Con đường cổ này tuy không có ghi chép cụ thể là do ai kiến tạo nên nhưng người thiết lập quan hệ thân thiết với bầy sói sớm nhất chính là Ưng Vương năm đó. Chính vì thế nên có lý do tin tưởng con đường cổ thần bí mà lại rất hữu dụng này là do Ưng Vương tạo nên.
Con đường này vô cùng phức tạp, không có bản đồ cụ thể, chỉ có thể nhờ vào bầy sói dẫn đường mới có thể thuận lợi vượt qua.
Chiến mã của mấy vị tướng lãnh Triệu gia quân chạy qua mấy lần thì đều có thể nhớ kỹ con đường. Mỗi khi kỵ binh của Triệu gia quân chạy như bay trong rừng thì từ hai bên rừng rậm đều có bầy sói đồng hành, khung cảnh trông vô cùng khí phách.
Công Tôn ngồi trên lưng Hắc Kiêu ngẩng đầu nhìn sao trời lấp lánh qua những kẽ lá rừng, ánh sáng màu bạc cũng phủ lấm tấm trên gương mặt của Công Tôn.
Triệu Phổ nhìn phía trước, đồng thời cũng nhìn Công Tôn.
Cứ chạy như vậy rất lâu, Triệu Phổ mới mở miệng hỏi, “Có phải ngươi phát hiện ra điều gì không?”
Triệu Phổ hỏi như vậy, là có nguyên nhân.
Sau khi kết thúc địa chấn, đột nhiên Công Tôn cầm hai tấm bản vẽ một chính một đảo ngược của Trầm Tinh Điện lao ra khỏi quân doanh, lúc đó Triệu Phổ cũng đi cùng.
Nhưng Công Tôn không nói gì mà chỉ cầm bản vẽ so sánh với sao trên trời, lại chạy về quân doanh lật sách.
Triệu Phổ để ý thấy những sách Công Tôn lật xem đều là bản đồ chiến trường cổ.
Chạy qua chạy lại hai ba lần, Công Tôn bắt đầu chuyên tâm lật sách, dường như là đang xác định địa điểm.
Triệu Phổ thấy Công Tôn rất chăm chú nên không quấy rầy hắn, cho đến khi Công Tôn lật sách mệt thì dựa vào ghế ngủ. Cửu Vương gia mới bất đắc dĩ mà cầm áo choàng đắp cho hắn.
Đồng thời Hắc Phong Thành nhận được bồ câu đưa tin của Lang Vương Bảo, Tiêu Thống Hải nói là có một chút chuyện quan trọng muốn mời Triệu Phổ đến một chuyến nói cho kỹ càng tỉ mỉ.
Trong thư Tiêu Thống Hải cố ý ghi rõ, vốn là hắn tự mình đi một chuyến đến Hắc Phong Thành cũng được, chỉ là chuyện này vốn là do phụ thân của Liêu Tiệp, cũng chính là ngoại công của Tiểu Lương Tử, Liêu Tây Phong nói ra nên Triệu Phổ đích thân đến nói chuyện với lão gia tử thì tốt hơn.
Triệu Phổ thấy Công Tôn rốt cục cũng tỉnh táo, liền hỏi ra thắc mắc trong lòng.
Công Tôn ngẫm nghĩ, sau đó đáp, “Hai tấm bản vẽ Trầm Tinh Điện, mặc dù đảo ngược nhưng lại có nhiều nơi trùng lặp với nhau.”
Triệu Phổ gật đầu.
“Trước đó ta vốn chú trọng vào phần trùng lặp này nên không tra ra được manh mối, nhưng mà... Nếu thay đổi cách nghĩ, loại bỏ những vị trí trùng lặp kia, không ngờ tới những gì còn lại cư nhiên là một tấm bản đồ.”
“Bản đồ?” Triệu Phổ nghi hoặc, “Bản đồ nơi nào?”
“Bản đồ cổ xưa.” Công Tôn thoáng chần chừ một lát rồi hơi đè thấp giọng nói, “Không phải trong lều của ngươi có một tấm bản đồ cũ sao?”
Triệu Phổ gật đầu.
“Tấm bản đồ kia cùng với bản đồ cũ của Vọng Tinh Than và những nơi lân cận gần như trùng khớp!”
“Gần như...” Triệu Phổ suy nghĩ, “Bản đồ, nhất là bản đồ vùng Tây Vực đều chỉ có tác dụng trong một khoảng thời gian có hạn, ‘gần như’ trùng khớp chứng minh là không cùng một niên đại, đúng không?”
Công Tôn gật đầu, khen Triệu Phổ một câu, “Ngươi rất biết nắm trọng điểm.”
Triệu Phổ được khen đương nhiên rất hưởng thụ, liền hỏi tiếp, “Vậy rốt cuộc nó hoàn toàn trùng khớp với bản đồ thời kỳ nào?”
Công Tôn dường như hơi do dự, đáp. “Ta tra xét một số tài liệu lịch sử... cơ bản có thể xác định, đại khái đến tám chính phần...”
Triệu Phổ có chút ngạc nhiên mà nhìn Công Tôn, “Thời kỳ nào?”
Công Tôn nén giọng, tiến đến kề sát vào tai Triệu Phổ thì thầm, “Ưng Vương Triều!”
Trong lòng Triệu Phổ vốn đã mơ hồ có chút dự cảm nhưng khi nghe Công Tôn chính miệng nói ra thì vẫn không khỏi kinh ngạc.
“Tiểu Họa Thúc, thúc biết cây đao này sao?” Triển Chiêu kinh ngạc, “Vậy thúc biết vị chiến tướng kia ạ?”
Ngô Nhất Họa lại lắc đầu, “Tương truyền tất cả các chiến tướng của Băng Ngư Tộc đều sử dụng cùng một loại binh khí được xưng là Phá Băng Đao, loại đao này được làm từ xương đuôi của Hải Long Tích!”
Tất cả mọi người kinh ngạc mà nhìn Ngô Nhất Họa, “Xương đuôi của Hải Long Tích? Là cái đuôi phượng rất dài kia á?”
Ngô Nhất Họa gật đầu, “Phá Băng Đao còn được gọi là Lôi Hỏa Phá Băng Long Cốt Đao, là loại vũ khí lợi hại nhất thế gian này!”
Mọi người mở to mắt, “Lợi hại nhất thế gian?”
“Xương đuôi của Hải Long Tích cứng vô cùng, bình thường rất mềm, trắng, nhưng chỉ cần qua lửa thì sẽ biến thành ánh kim, hơn nữa cực kỳ cứng rắn, còn cứng hơn bất kỳ thứ kim loại gì!” Ngô Nhất Họa giải thích, “Sau khi mỗi con Hải Long chết đều sẽ được đưa vào mộ Hải Long. Trong mộ Hải Long có một lượng lớn long cốt. Bất kỳ thành viên nào của Băng Ngư Tộc đều có một thanh Phá Băng Đao tổ truyền, loại đao này có thể tạo ra lửa, cực kỳ cứng và nặng, vĩnh viễn không gãy. Có thể thông qua vung đao mà phóng ra lửa, tương tự như lôi hỏa, bởi thế nên mới có cái tên đó. Đao này gần như không thể phá hủy, là một loại Thần Binh!”
Mọi người nghe vậy thì nhịn không được tán thưởng —— nghĩ thôi cũng cảm thấy lợi hại rồi.
Càng cảm thấy Băng Ngư Tộc lợi hại bao nhiêu thì càng cảm thấy Ưng Vương Triều năm đó bị diệt quả thật không thể tin nổi.
Nhưng lúc này đột nhiên Triển Chiêu ngửa mặt, dường như không nghĩ ra chuyện gì đó, tò mò hỏi Ngô Nhất Họa, “Tiểu Họa Thúc, thúc nói một trăm vạn chiến tướng Băng Ngư Tộc đều sử dụng loại đao này sao?”
Ngô Nhất Họa gật đầu, Bệnh thư sinh ôm cánh tay nói thầm, “Ta cảm thấy nói một trăm vạn có thể chỉ là nói quá lên, cũng giống như trận Xích Bích Tào Tháo xuất trăm vạn binh vậy, kỳ thật không tới...”
Triển Chiêu khoát tay, nói, “Chưa tính đến có phải là một trăm vạn không, cho dù chỉ có mười vạn thôi... vậy những thanh đao đó đâu?”
Tất cả mọi người sửng sốt.
Ngô Nhất Họa cũng ngây ngẩn cả người, hắn không nói lời nào, liền ngẩn người nhìn chằm chằm bức tượng điêu khắc Băng Ngư kia.
Bạch Ngọc Đường cũng cau mày, “Đúng vậy... Đừng nói có một trăm vạn Phá Băng Đao... Nếu có mười vạn thanh trang bị cho Triệu gia quân thì...”
“Thì chiến lực sẽ tăng rất rất mạnh!” Rốt cuộc Lục Thiên Hàn cũng mở miệng, “Ngược lại cũng thế... Nếu quân địch có trong tay Phá Băng Đao mà nói, sẽ trở thành mối uy hiếp khổng lồ với Triệu gia quân!”
...
Trên Bình Nguyên Sơn, Hạ Nhất Hàng cẩn thận mà cất quyển trục đi, vừa cầm một cái túi cất kỹ những bản vẽ kia.
Lúc này tâm của Hạ phó tướng đang loạn như ma... Trên quyển trục là một số kết quả điều tra nhiều năm của Hạ Vãn Phong về lịch sử của Ưng Vương Triều. Trong quyển trục viết rất rõ ràng —— sau khi Băng Ngư Tộc bị diệt tộc đã để lại một trăm vạn thanh Thần Binh Phá Băng Đao giấu trong Trầm Tinh Điện! Kẻ nào tìm được Trầm Tinh Điện, kẻ đó có thể lấy được một trăm vạn binh khí này.
Bên trong quyển trục cũng miêu tả kỹ càng tỉ mỉ cách dùng Hải Long cốt làm thành Băng Đao, uy lực kinh người xứng đáng với hai chữ “Thần Binh”.
Thật ra binh lực của các nước Tây Vực đều tương đương nhau, Đại Tống có thể chiếm ưu thế ngoại trừ việc có chiến tướng xuất sắc, mặt khác là vì thuật luyện kim của người Tống cao hơn những quốc gia khác ở Tây Vực, mũ giáp binh khí đều chiếm thế thượng phong. Chỉ khi nào trong tay địch quốc có được binh khí có thể phá hủy được năng lực phòng ngự của Triệu gia quân, như vậy Tống quân không bao giờ có thể chiếm được thế thượng phong, chứ đừng nói chi là rơi vào tay của Ác Đế Thành lòng dạ hiểm độc.
Trong lòng Hạ Nhất Hàng tự hiểu, tuyệt đối không thể để cho bất kỳ kẻ nào tìm được Trầm Tinh Điện trước!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nguyên Đán vui vẻ~hello2017~~ tặng tim cho mọi người ~~~
————-
(*) Thanh Long Yển Nguyệt Đao:Thanh Long Yển Nguyệt đao là binh khí lừng danh nhất thời Tam Quốc, thuộc về Võ Thánh Quan Vân Trường – một trong Ngũ hổ thượng tướng nhà Thục.
Thanh đao này được xem như “người đao hợp nhất” cùng Quan Vũ, và hình ảnh Quan Công mặt đỏ, râu dài cầm Thanh Long đao đã được văn hóa dân gian Trung Quốc “xem như tạo hình mặc định”.
Sử sách Trung Hoa có mô tả: Thanh Long Yển Nguyệt đao là loại binh khí có mũi nhọn, cán dài, lưỡi có hình tựa bán nguyệt, trên đao có khắc hình con rồng.
Yển Nguyệt có nghĩa là cong như nửa đường cung của mặt trăng. Khi Quan Vũ xuất trận, người ta vẫn hay gọi nó là “Thanh Long Đao” do màu xanh của sắc đao mỗi khi chém vào kẻ địch.
Nói về cân nặng, thanh đao này tương truyền nặng tới 82 cân (mức đo lường thời Hán, tương đương khoảng 37kg thời nay).
Lưỡi đao sắc đến nỗi có thể soi trăng để uống rượu. Để thể hiện được sự dũng mãnh và biến hóa đó, người tập phải có một sức khỏe tốt, một tinh thần tỉnh táo, vững vàng điềm tĩnh.
Theo truyền thuyết, Thanh Long Yển Nguyệt Đao là thần binh được Quan Vũ nam chinh bắc phạt, trở thành tướng lĩnh vĩ đại nhất bậc nhất trong lịch sử Trung Hoa, được muôn đời sau ca tụng.