Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 144 : Điệu hổ ly sơn

Ngày đăng: 01:07 19/04/20


Nhóm Bạch Ngọc Đường nhìn thấy bức tượng điêu khắc tổ tiên Băng Ngư Tộc tại Băng Nguyên Đảo, một mặt cảm khái phong thái của Băng Ngư Tộc uy vũ chẳng khác gì chiến thần, mặt khác, mọi người cũng âm thầm cảm thấy lo lắng —— một thanh Phá Băng Đao không đáng sợ, nhưng một trăm vạn thanh có khả năng là đại họa trời long đất lở.



Triển Chiêu hỏi, “Chúng ta có phải nên nhanh chóng quay về thông báo cho Triệu Phổ biết không?”



Ngô Nhất Họa cũng cảm thấy việc này rất cần thiết phải quay về sớm.



Đồng thời, mọi người vẫn luôn nghĩ rằng, về việc của Ưng Vương Triều, dù ít dù nhiều hẳn là Ân Hậu sẽ biết gì đó, không chừng có thể để Triển Chiêu đi hỏi Ân Hậu thử xem?



Bạch Ngọc Đường nhìn Lục Thiên Hàn, dường như lão gia tử chưa có ý muốn đi mà đang cau mày đang tìm cái gì.



“Ngoại công.”



Ngũ gia hỏi, “Có phát hiện gì ạ?”



Lục Thiên Hàn quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường, cau mày, “Nếu bên dưới sông băng không có Trầm Tinh Điện, trong sơn động chỉ có một bức tượng điêu khắc mà thôi... Vậy năm đó Cổ Kính Chi và những hắc y nhân kia rốt cuộc đang tìm thứ gì?”



Mọi người ở đây nghe vậy cũng cảm thấy rất đúng —— sở dĩ những kẻ kia đến Băng Nguyên Đảo là vì muốn tìm kiếm thứ bí mật khiến cho bao người thèm thuồng suốt bao nhiêu năm qua được cất giấu đâu đó trên Băng Nguyên Đảo. Bây giờ quả thật là có bí mật, nhưng mối liên quan ở đâu? Trầm Tinh Điện ở đâu? Phá Băng Đao ở đâu? Vì sao Ưng Vương Triều lại bị hủy diệt... Hết thảy những mối băn khoăn của mọi người, dường như trên Băng Nguyên Đảo không có đáp án.



Lục Thiên Hàn có chút phiền lòng, quay đầu nói với Bạch Ngọc Đường, “Đi gọi sư phụ ngươi vào đây.”



“Vâng.” Ngũ gia kéo Lâm Dạ Hỏa, ý là —— dẫn đường!



Lâm Dạ Hỏa liền mang theo Bạch Ngọc Đường ra ngoài.



Lúc này, Thiên Tôn và Yêu Trường Thiên còn đang khoanh tay ngồi xổm phía sau một tảng đá mai phục.



Đừng nhìn Băng Nguyên Đảo này vừa tan băng tuyết, nhưng cơn địa chấn vừa rồi cũng không đủ khiến cho khí hậu vốn băng thiên tuyết địa trở nên ấm áp hơn, chẳng mấy chốc mà trên mặt đất lại phủ thêm một tầng sương giá mới.



Dù sao Thiên Tôn đã quen nên không hề gì mà tiếp tục ngồi chờ.



Trong khi đó Yêu Trường Thiên lại lớn lên tại vùng đất ấm áp phía Tây Nam, mấy năm nay mỗi lần chạy đến Băng Nguyên Đảo quấy rối cũng phần lớn là vào những lúc ấm áp nhất, lúc này bị đông lạnh đến bĩu môi.



Thiên Tôn còn chê bai Yêu Trường Thiên dùng nội lực làm ấm người khiến cho xung quanh đều đầy nước.



Hai người bọn họ đang oán giận lẫn nhau thì chợt thấy một bạch y nhân rơi xuống bên cạnh hai người bọn họ.



Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ mà nhìn Thiên Tôn lẫn Yêu Trường Thiên, “Hai người đang làm gì vậy?”



Hai vị lão gia tử liếc mắt nhìn nhau một cái, dường như rất ngạc nhiên.



Thiên Tôn nghiêng đầu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Rõ ràng vi sư đã ẩn đi khi tức, sao ngươi tìm được đến đây?”



Bạch Ngọc Đường không nói gì, vươn tay phẩy phẩy quạt cho Yêu Trường đứng một bên, “Cửu công, đỉnh đầu của người toàn là hơi nước!”



Yêu Trường Thiên cả kinh, vươn tay sờ đầu, “Có sao?”



Thiên Tôn liếc mắt một cái —— hóa ra là Yêu Trường Thiên dùng nội lực sưởi ấm, sương giá quanh thân gặp nhiệt đều biến thành hơi nước bốc lên cao, từ xa nhìn không phải đã thấy cả cuộn khói sao?



“Grừ!” Thiên Tôn chọt Yêu Trường Thiên, “Đều tại ngươi làm lộ nên người ta mới trốn rịt trong thuyền không chịu ra đó!”



Bạch Ngọc Đường không hiểu, “Cái gì trốn ở trong thuyền?”



“Bên trong thuyền kia có người!” Thiên Tôn đáp. “Bất quá khống chế khí tức rất tốt, hẳn là cao thủ!”



Bạch Ngọc Đường nhìn theo hướng tay Thiên Tôn chỉ, thấy có mấy chiếc thuyền con còn đang neo ở bên kia.



Ngũ gia ngẫm nghĩ, chợt lách người đi về phía bờ biển.


Bạch Ngọc Đường kiểm tra một chút thương thế của Yêu Trường Thiên, dường như không thương tổn đến xương cốt, Ngũ gia thở nhẹ, dự tính lát nữa để Tiểu Tứ Tử kiểm tra lại một lần nữa.



Kim sang dược của Triển Chiêu là do mấy vị thần y trong ma cung điều chế, rất hiệu quả, máu rất nhanh liền ngừng chảy.



Bạch Ngọc Đường lại nhìn Yêu Trường Thiên, nhịn không được mở miệng, “Nếu vừa rồi người đứng hơi chệch một chút thì có khả năng mũi tên kia đã bắn trúng cổ.”



Yêu Trường Thiên nhìn Bạch Ngọc Đường, chậm rãi nói, “Nếu ngươi đã gọi ta một tiếng cữu công thì mũi tên này sẽ không thể bắn trúng đến trên người ngươi được. Mà về phần cái mạng của ta thì...”



Nói đến đây, dường như Yêu Trường Thiên cũng rất bất đắc dĩ, “Yêu Vương cũng đã sớm nói, khi nào ta chuộc tội xong thì ta có thể chết.”



Ngũ gia nhìn Yêu Trường Thiên.



Yêu Trường Thiên hơi nhếch khóe miệng, cười đến tà tính, “Ý đó có nghĩa là, ta vĩnh viễn sẽ không chết được!”



Bạch Ngọc Đường không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ đứng yên ở đó đến xuất thần.



Lúc này, nhóm của Lục Thiên Hàn cũng chạy tới.



Tiểu Tứ Tử liếc mắt một cái liền nhìn thấy vết thương trên bả vai của Yêu Trường Thiên, bảo Yêu Trường Thiên ngồi xổm xuống cho bé kiểm tra. Bảo bối còn rất đau lòng, hai mắt đỏ hồng hồng, vừa xử lý miệng vết thương vừa lau nước mắt, hỏi Yêu Trường Thiên có đau không.



Tiểu Lương Tử đau lòng đến giậm chân, hỏi tên hỗn đản nào dám làm sư công của bé bị thương!



Yêu Trường Thiên buồn cười mà nhìn hai tiểu hài nhi, nghiêng đầu nói với Tiểu Tứ Tử còn đang thút tha thút thít, “Ngươi hẳn không phải là người đầu tiên trên đời này khóc vì ta, nhưng nhất định là người duy nhất cảm thấy ta sẽ đau!”



Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu lên hỏi, “Vậy là đau hay không đau ạ?”



Yêu Trường Thiên ngưỡng mặt lên trời suy ngẫm, lắc đầu, “Không đau... từ khi tim biết đau thì tất cả những cảm giác khác đều biến mất.”



Tiểu Tứ Tử bẹt miệng tiếp tục giúp Yêu Trường Thiên băng bó vết thương, còn nhét một cục đường cho ông, hỏi Yêu Trường Thiên có nếm ra được vị ngọt không.



Yêu Trường Thiên ngậm đường, vẫn lắc đầu như cũ.



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không hiểu sao trong nháy mắt bỗng nhiên cùng nảy ra một ý nghĩ trong đầu —— sự trừng phạt này của Yêu Vương dành cho Yêu Trường Thiên là tàn nhẫn đến cỡ nào... Cho tới nay, bọn họ cũng chỉ thấy được mặt ôn nhu của Yêu Vương dành cho Thiên Tôn và Ân Hậu, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy, một mặt lãnh khốc còn lại của Yêu Vương.



Lục Thiên Hàn đứng một bên, có chút khó hiểu... Ai có bản lĩnh như vậy có thể khiến Yêu Trường Thiên bị thương.



Lão gia tử không hiểu mà nhìn Thiên Tôn.



Thiên Tôn ngẩng đầu làm như không phát hiện, ông không thèm nhảy vào vũng nước đục này đâu.



Lâm Dạ Hỏa xách một tên hắc y nhân còn chưa chết đạp đạp đạp, rốt cục cũng cạy được miệng —— đích thực là bọn chúng sử dụng kế điệu hổ ly sơn, nhiệm vụ chỉ có hai cái, một là trộm Hải Long Tích, hai là giết Bạch Ngọc Đường.



Sắc mặt Lục Thiên Hàn liền sa sầm —— lại muốn giết ngoại tôn của ông!



...



Mọi người bị lăn qua lăn lại một trận, Lục Tuyết Nhi cũng tỉnh, Trâu Lương phái binh kiểm tra Băng Nguyên Đảo, trên đảo không còn hắc y nhân nào mai phục.



“Tức là náo loạn nửa ngày...” Lục Tuyết Nhi khó hiểu mà hỏi Lục Thiên Hàn, “Cha à, không phải bọn chúng muốn tìm cha gây phiền toái mà là muốn hại Ngọc Đường sao?”



Lục Thiên Hàn vẫn đang suy nghĩ về vấn đề này, cuối cùng lắc đầu, dường như là nghĩ thông suốt ra cái gì, đáp, “Mục đích của bọn chúng hẳn là nhiều năm qua vẫn không thay đổi, muốn giết chính là hậu duệ cuối cùng của Băng Ngư Tộc. Nguyên bản cứ tưởng là ta, nhưng huyết thống này tới đời của ta đã cắt đứt nên mới từ bỏ. Thế rồi Ngọc Đường mang theo Hải Long Tích xuất hiện chứng minh nó là hậu duệ chân chính của Băng Ngư Tộc, cho nên đối phương mới muốn giết nó.”



“Cái chính là việc muốn giết Ngọc Đường cùng với việc tìm trăm vạn thanh Phá Băng Đao có mối liên hệ gì sao?” Triển Chiêu hỏi.



Tất cả mọi người lắc đầu —— đúng vậy, có liên hệ gì chứ?



“Việc này không nên chậm trễ.” Sau khi Trâu Lương nghe mọi người kể về việc của Phá Băng Đao thì cảm thấy tình hình rất nghiêm trọng, “Chúng ta vẫn nên nhanh chóng quay về thương nghị việc này với Nguyên soái...”