Hắc Phong Thành Chiến Ký
Chương 161 : Điểm chung
Ngày đăng: 01:07 19/04/20
Thiên Tôn cảnh cáo các cao thủ Cuồng Nhai, để những người võ lâm Tây Vực từng có ân oán với Ma Cung đừng có ý đồ gì với Triển Chiêu.
Lão gia tử hiếm khi mới đi hù dọa người ta, khiến cho đám cao thủ Tây Vực kia sợ tới mức quay lưng bỏ chạy không dám quay đầu.
Nhâm Cuồng mấy năm trước bởi vì Ân Hậu không chịu thu nhận lão vào Ma Cung, có chút ghi hận lão gia tử, lần này đích thực là muốn lợi dụng xui xẻo của Triển Chiêu mà trút giận, ai ngờ nửa đường lại đụng trúng Thiên Tôn.
Những người trẻ tuổi thế hệ này như Triển Chiêu có thể cảm thấy Thiên Tôn rất dễ ở chung, hơi nhị một chút còn rất khả ái, nhưng nếu hỏi thử những cao thủ lớn tuổi, giữa Thiên Tôn và Ân Hậu sợ ai hơn, họ không cần phải nghĩ cũng sẽ nói sợ Thiên Tôn hơn. Có đôi khi Ân Hậu còn nói vài phần tình cảm với ngươi, hơn nữa Ân Hậu sớm đã ẩn cư trong Ma Cung, rất ít khi lộ diện.
Nhưng Thiên Tôn có gần cả trăm năm rảnh rỗi chờ đồ đệ sinh ra, bởi vậy thường hay lang thang khắp nơi, lão gia tử đi khắp đại giang nam bắc, nhìn thấy kẻ phạm pháp liền tiện tay trừng trị một trận, đúng là thật sự tiện tay, cứ như vừa rồi vung tay áo lên, người xấu liền chết rồi... như vậy ai mà không sợ?
Lão gia tử cũng không dễ lừa dối, Nhâm Cuồng biết vị trước mặt này mềm cứng đều không thể thực hiện được, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận sai xin tha.
Triển Chiêu an an tâm tâm lột đậu phộng xem náo nhiệt.
Minh Tây mở miệng hỏi Nhâm Cuồng, “Võ lâm Tây Vực các ngươi nhiều người như vậy chạy đến Hắc Phong Thành để làm gì?”
Nhâm Cuồng lấy một tấm thiệp mời trong lòng ngực đưa ra cho Thiên Tôn xem.
Thiên Tôn liếc một cái, hỏi, “Ở đây còn có bao nhiêu người vì tấm thiệp mời này mà chạy đến?”
Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người trong lâu đều giơ tay lên.
Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngươi cũng nhận được?”
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ Lục Phong.
Lục Phong lấy tấm thiệp kia ra cho Triển Chiêu xem.
Triển Chiêu lại nhìn mấy người Đường Tứ Đao, Dụ Mộ Trì, ai nấy cũng đều lấy thiệp mời ra.
Triển Chiêu buông thiệp mời suy nghĩ một chút, không hiểu, “Các ngươi đều rảnh rỗi vậy sao? Chỉ vì một tấm thiệp mời không rõ ràng mà các ngươi đều chạy đến Tây Vực hết à?”
Đường Tiểu Muội giơ tay, “Chúng ta là vì cha nương bảo chúng ta đi xem thử có chuyện gì.”
Dụ Mộ Trì cũng giơ tay, “Ta thì sư phụ bảo ta đến.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau —— Hắc Thủy Bà Bà và Đường Môn lão thái thái cùng lão tẩu Hạc Đồng đều có giao tình, để họ đến xem có việc gì cần giúp đỡ không có thể hiểu được.
Triển Chiêu lại nhìn Minh Tây và mấy vị cao tăng Thiếu Lâm.
Minh Tây chậm rãi nói, “Ta theo hậu bối đến xem một chút cho biết mà thôi.”
Triển Chiêu lại nhìn cao tăng Thiếu Lâm —— mấy vị lão hòa thượng các người cũng đến xem cho biết à?
Huyền Minh “A Di Đà Phật” một tiếng, Huyền Ninh thẳng thắn đáp, “Chưởng môn sư huynh xem thiệp mời xong thì bảo sắp xảy ra hỗn loạn, để chúng ta đến Hắc Phong Thành hỗ trợ, biên thùy Tây Bắc không thể loạn, liên quan đến thiên hạ thương sinh gì gì đó... Nếu chúng ta đã đến đây, tiểu hiền đệ, dứt khoát cứ nghe ngươi sai phái đi.”
Triển Chiêu đã sớm cười đến tít mắt, chạy đến bên cạnh mấy vị hòa thượng ca ca, vươn tay giật râu mấy lão hòa thượng, ngay cả Huyền Hối luôn nghiêm túc cũng cười ha ha nhìn Triển Chiêu.
Toàn thể người giang hồ lại cảm khái một lần nữa —— nhân duyên của vị này thật tốt.
Nhâm Cuồng đứng có chút xấu hổ.
Bạch Ngọc Đường hỏi, “Tiền bối cũng đến để tham gia náo nhiệt?”
Mặt Nhâm Cuồng đỏ bừng, một tiếng “tiền bối” mà Bạch Ngọc Đường gọi lão nghe có chút châm chọc.
“Khụ khụ... Gần đây Tây Vực có không ít người chết vì nội lực của Hắc Thủy Cung, cho nên...”
“Cho nên các ngươi chạy đến Hắc Phong Thành để làm gì?” Thiên Tôn hỏi, “Hắc Thủy Cung ban đầu đâu phải là ở Hắc Phong Thành.”
“Vì... những người biết vị trí trước kia của Hắc Thủy Cung, đều ở Hắc Phong Thành...” Nhâm Cuồng trông có vẻ rất ủy khuất.
Thiên Tôn nở nụ cười, “Vậy nên ngươi định hỏi ai?”
Nhâm Cuồng thở dài nhìn Thiên Tôn, ý là —— lão gia tử, ta biết sai rồi, xin người tha cho ta đi!
Mọi người giật mình, chỉ thấy không biết từ khi nào có một tiểu nha đầu tóc bạc nhỏ xinh đứng cạnh bàn.
Liếc mắt một cái nhìn thấy đóa hoa sơn trà màu đen cài trên tóc, ba vị đương gia Cuồng Nhai đều giật mình đứng dậy.
Nhâm Cuồng dường như có quen biết Hắc Thủy Bà Bà, há hốc miệng nói lắp bắp nửa ngày chỉ phát ra được mỗi chữ “Hắc”.
Hắc Thủy Bà Bà dùng đôi mắt màu ngọc hồng lựu như mắt rắn chậm rãi quét qua ba người.
Lê Yên dọn cho Bà Bà một chiếc ghế đặt giữa Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
Tiểu Tứ Tử ngồi trên đùi Bạch Ngọc Đường giơ lên quả cam, “Bà Bà ăn cam ạ?”
Hắc Thủy Bà Bà gật gật đầu, “phiêu” đến trên ghế ngồi xuống, tay nâng chén trà Triển Chiêu rót cho, trong tay áo, Tinh Bạch Liên thò đầu ra, ngáp một cái rồi lại rụt lại quấn quanh cánh tay của Bà Bà, tiếp tục ngủ.
Hắc Thủy Bà Bà quay sang, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đang quan sát mình, ánh mắt hai người chạm nhau, Ngũ gia vội vàng bưng chén lên uống trà.
Bà Bà liền híp mắt nhìn hắn, “Sao không gọi người?”
Ngũ gia há miệng thở dốc, nghẹn nửa ngày mới thả ra một câu, “Thái... di bà.”
Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đều khó hiểu mà nhìn Bạch Ngọc Đường —— ngươi mà cũng có lúc nói lắp á?
Thái di bà cũng nghiêng đầu, không hiểu mà nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, vươn tay chọc chọc quai hàm của hắn, “Ai nha, sao vậy? Lạnh đến ngốc rồi?”
Ngũ gia định thần, thầm khuyên nhủ bản thân, không có gì là không thể! Mặc kệ bà ấy là rất nhiều bà bà hay chỉ là một bà bà...
Đang rối rắm thì thấy Hắc Thủy Bà Bà bỗng nhiên cầm quả cam ngưỡng mặt lên, ý vị thâm trường mà nhìn Bạch Ngọc Đường, chậm rì rì hỏi, “Tiểu Du nói bậy gì về ta hả?”
Ngũ gia sửng sốt, luôn cảm thấy ánh mắt này dường như không giống bình thường, vội lắc đầu.
“Thái di bà.” Triển Chiêu rất tò mò về Hắc Thủy Cung, hỏi, “Trong Hắc Thủy Cung có bảo vật gì ạ?”
Lâm Dạ Hỏa hỏi, “Vàng bạc tài bảo?”
Hắc Thủy Bà Bà lắc đầu.
“Bí tịch võ lâm?”
Hắc Thủy Bà Bà tiếp tục lắc đầu.
“Bản đồ kho báu?”
Vẫn lắc đầu.
Hỏa Phượng nâng cằm, “Thần khí quỷ khí linh tinh trong truyền thuyết gì đó?”
Hắc Thủy Bà Bà vẫn lắc đầu.
Tất cả mọi người không hiểu, hỏi, “Vậy trong Hắc Thủy Cung có cái gì?”
Hắc Thủy Bà Bà đột nhiên nở một nụ cười không rõ ý nghĩa, sau đó bất động, dường như lại bắt đầu ngẩn người.
Triển Chiêu đã quen, những người khác khó hiểu, lão thái thái phản ứng chậm? Mà Ngũ gia lại rất rõ, phỏng chừng các vị bà bà đã đến giờ họp...
...
Mọi người nguyên bản đang tán gẫu rất náo nhiệt, đột nhiên liền an tĩnh, ai nấy đều chờ phản ứng của Hắc Thủy Bà Bà.
Đúng lúc này, Giả Ảnh chạy đến nói với Hạ Nhất Hàng, “Phó soái, Lý Khiếu đến đây, nói là muốn gặp người.”
Hạ Nhất Hàng khó hiểu, “Hắn muốn gặp ai? Gặp Nguyên soái?”
Giả Ảnh lắc đầu, dường như cũng rất hoang mang, nhìn Bạch Ngọc Đường, nói, “Hắn nói muốn gặp Thiên Tôn.”