Hắc Phong Thành Chiến Ký
Chương 162 : Lang ngữ
Ngày đăng: 01:07 19/04/20
Lý Khiếu là tứ đương gia của Vạn Tông Môn Tây Hạ, lại vì hắn là người của Hoàng tộc Tây Hạ nên được gọi là Tứ Tông.
Đừng nhìn cái tên nghe rất dọa người, nhưng luận về bối phận và địa vị trên giang hồ, hắn vẫn là thua xa Lâm Dạ Hỏa tuổi còn trẻ một khoảng lớn.
Triệu Phổ vừa nghe Giả Ảnh bẩm báo thì cảm thấy rất khó hiểu, Lý Khiếu là một võ quan thuộc Hoàng tộc Tây Hạ, chạy đến đây gặp Thiên Tôn để làm gì?
Bạch Ngọc Đường cũng khẽ cau mày.
Không phải là Ngũ gia không muốn để người khác gặp Thiên Tôn, chỉ là lão gia tử thoái ẩn giang hồ đã nhiều năm, cái gọi là thoái ẩn chính là không muốn tham dự vào chuyện giang hồ nữa.
Thiên Tôn chạy tới chạy lui ở Hắc Phong Thành lẫn Khai Phong Phủ chỉ là tham gia náo nhiệt, đối với Bạch Ngọc Đường mà nói, hắn vẫn không muốn để cho những người không thân quen tiếp cận sư phụ của hắn.
Triệu Phổ hỏi Giả Ảnh, “Hắn có nói chuyện gì không? Trước cứ dẫn hắn đến đây đã.”
Giả Ảnh gật đầu, chạy ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, Giả Ảnh lại trở lại, phía sau lại không có ai đi theo.
“Người đâu?” Triệu Phổ ngạc nhiên.
“Thủ vệ trước cửa nói hắn đợi được một chút rồi đột nhiên bỏ chạy, chẳng khác nào gặp quỷ vậy.” Giả Ảnh có chút mờ mịt, “Rất là kỳ lạ.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau.
Lâm Dạ Hỏa ôm cánh tay, “Tiểu tử đó bày trò gì vậy?”
“Chi bằng để ta đi xem.” Triển Chiêu đứng dậy.
Lâm Dạ Hỏa nghiêng đầu, hỏi Triển Chiêu, “Ngươi chắc chứ? Hay là để ta đi đi, ngươi đi rồi đừng có lại nhặt thi thể về...”
Mọi người đều không nói gì.
Triển Chiêu rất muốn phản bác một chút, nhưng luôn cảm thấy lời này của Hỏa Phượng hình như không sai chút nào.
“Đã chết rồi.”
Chính là ngay khi Hỏa Phượng và Triển Chiêu đang thương lượng xem là ai đi thì Tiểu Tứ Tử ngồi trên đùi Bạch Ngọc Đường ăn cam chậm rãi nói một câu.
Mọi người đang ngồi đều cau mày, ngoại trừ nhóm Triển Chiêu ra thì ba vị đương gia của Cuồng Nhai vẫn còn ngồi đây, ba người liền khó hiểu mà nhìn Tiểu Tứ Tử.
Từ khi nãy, ba người này đã để ý tới hai đứa bé Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử, cảm thấy một đám người lớn nói chuyện nghiêm túc, hai tiểu hài nhi này hoàn toàn không gây rối. Tiểu Lương Tử lại còn to gan, nhìn Công Tôn nghiệm thi còn giúp bưng khay, tay không hề run rẩy tý nào. Tiểu Tứ Tử lại ngoan ngoãn đáng yêu, an an tĩnh tĩnh ngồi trên đùi của Bạch Ngọc Đường lột vỏ cam cho Hắc Thủy Bà Bà, chưa bao giờ thấy qua bé mập nào đáng yêu như vậy! Người có tuổi luôn thích tiểu hài nhi, nhưng oa oa như tiểu tiên đồng này mở miệng liền nói chết người, ba người đều bị bé làm cho hoảng sợ.
Tiểu Lương Tử vội kéo Tiểu Tứ Tử qua, “Cận Nhi, chúng ta đi chơi đi.”
“Ừ!” Tiểu Tứ Tử gật đầu.
Bạch Ngọc Đường liền thả bé xuống đất.
Tiểu Lương Tử kéo Tiểu Tứ Tử chạy đi.
Triển Chiêu ném cho Triệu Phổ một ánh mắt ra hiệu, ý bảo bọn họ đi xem.
Cửu Vương gia liên tục gật đầu —— nhanh đi thôi, tám phần là chết rồi, Tiểu Tứ Tử chưa bao giờ đoán trật.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu còn có Lâm Dạ Hỏa tham gia góp vui cùng ra khỏi trướng bồng, đầu tiên là ngăn lại Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử.
Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử lên, nghiêm túc hỏi bảo bối, “Tiểu Tứ Tử, Lý Khiếu chết thật rồi sao?”
Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, nhìn Triển Chiêu, ý là —— ai là Lý Khiếu nha?
Lâm Dạ Hỏa hỏi bé, “Cháu vừa mới nói ai chết?”
Tiểu Tứ Tử liền chỉ chỉ hướng ngoài thành.
Mọi người vội vàng ra khỏi quân doanh.
Lúc này, ngoài cửa có mấy thủ vệ đang tụ lại cùng một chỗ, nhìn xung quanh bìa rừng Hắc Phong.
Triển Chiêu bọn họ mới vừa đi ra, chợt nghe thấy trong rừng truyền ra tiếng tru của bầy sói, tiếng tru này ép tới cực kỳ trầm thấp, còn có mấy con sói đứng ngoài rừng Hắc Phong, nhìn về phía bên này.
Hỏa Phượng ôm hòm thuốc gật đầu, “Ai nha... Tuổi trẻ thật tốt nha...”
Hắn đang cảm khái thì nhìn thấy Trâu Lương vừa mới “giao lưu” một vòng với mấy con sói xong hoang mang mà đứng lên, đứng trên sườn núi trầm ngâm.
Triệu Phổ hỏi hắn, “Thế nào? Chúng nó nhìn thấy hung thủ chứ?”
Tả Tướng quân hoang mang đáp, “Chúng nó nói chỉ có một mình Lý Khiếu.”
Lâm Dạ Hỏa cùng Triệu Phổ đều sửng sốt, “Một mình?”
Trâu Lương gật đầu, “Nhưng mà quả thật bầy sói còn thấy được một thứ gì khác.”
“Nhìn thấy cái gì?” Lâm Dạ Hỏa tò mò.
Trâu Lương nhún vai —— bầy sói cũng không biết.
Hỏa Phượng hồ nghi mà nhìn hắn, “Ngươi có phải lâu lắm rồi không giao lưu với chúng nó nên không hiểu được chúng nói gì không vậy?”
“Chính là chúng nó không biết thứ gì hại chết Lý Khiếu, vì vậy mới sợ.” Trâu Lương nói, “Bất quá chúng nhìn thấy khói.”
“Khói?”
Công Tôn hỏi, “Giống như lời Triển Chiêu nói, một luồng khói đen hình người?”
“Có phải hình người hay không thì không biết, bầy sói không thể diễn tả rõ ràng như vậy, chỉ nói có khói.” Trâu Lương vừa nói vừa xoa đầu một chú sói xám.
Hỏa Phượng rất tò mò, “Ngươi giao lưu với chúng như thế nào? Chỉ dùng mũi chạm mũi sao biết được chúng đang nói gì? Lang ngữ là dựa vào mũi sao?”
Trâu Lương nhìn Lâm Dạ Hỏa chằm chằm một lúc, nghiêm túc gật đầu, “Đúng vậy, ngoại trừ mũi ra còn có giao lưu bằng mặt, miệng và ánh mắt, Lang ngữ rất dễ học, ngươi muốn học không?”
Lâm Dạ Hỏa mừng rỡ, “Muốn!”
“Ta dạy cho ngươi.” Trâu Lương ngoắc ngoắc ngón tay với hắn, ý là, “Đưa mặt lại đây!”
Hỏa Phượng liền xích qua.
Tả Tướng quân một tay đỡ cằm Hỏa Phượng, cũng xích qua chạm mũi với hắn, còn nghiêm túc nói, “Cọ nhẹ nhàng như vậy nghĩa là chào hỏi.”
“A!” Hỏa Phượng rất nghiêm túc, còn học theo làm thử một lần, “Có phải như vậy không?”
“Ừ!”
...
“Hỏi xảy ra chuyện gì chủ yếu là cọ mặt!”
“À? Có phải như vậy hay không?”
“Ừ! Lại gần sát một chút!”
...
Một bên, Triệu Phổ cùng Công Tôn yên lặng mà nhìn hai tên đang giao lưu “Lang ngữ”. Ngay cả bầy sói bên cạnh đều nghiêng đầu nhìn chằm chằm.
Mấy con sói lớn tỏ ra ghét bỏ, cắp mấy chú sói con đang hiếu kỳ về ổ.
Công Tôn quay đầu lại nhìn Triệu Phổ, chớp chớp mắt.
Cửu Vương gia vuốt cằm giám định một chút, gật đầu với Công Tôn, hùng hài tử (*) cọ cải trắng thôi, đừng để ý tới ha!
(* tương tự trẻ trâu)
Công Tôn không biết có hiểu ý không, lại nhìn chằm chằm hai người kia một chốc, đột nhiên xích qua nói, “Ta cũng muốn học... ai nha!”
Nói còn chưa dứt lời, Công Tôn đã bị Triệu Phổ túm cổ áo xách đi.
Tiên sinh còn giãy dụa, “Quả nhiên học không có điểm dừng! Ta cũng muốn học Lang ngữ!”
Cửu Vương gia nổi sùng, “Lão tử cũng biết! Đi về lão tử dạy ngươi!”